Chương 33

Đổi lại thành một người khác, nếu có hành động xâm phạm địa bàn này, cô có thể đã nổi giận.

Thế nhưng người này là anh, với Trạch Dương và Lâm gia còn có ngàn vạn liên hệ với nhau.

Cô cứng rắn đè nén cảm xúc khó chịu.

Mím chặt môi, đường nét lại lộ ra sự không quen và khó chịu của cô.

"Thần Thần chính là cậu bé lần trước em cứu.""

Vương Hạo Hiên cầm lấy cặp sách phát hiện túi xách của cô rất nhẹ, bên trong giống như không có đồ đạc, nhưng anh không hỏi cô, chỉ chậm rãi nói:

"Sau khi cậu nhóc tỉnh lại vẫn luôn nháo nhác muốn gặp em, đi gặp một lần không được sao? Sau khi gặp xong, chúng ta sẽ quay về ngay. ""

Anh đã nói đến như vậy, Kiều Ân có thể nói không đi?

.........

Trong khu phức hợp vip tầng 8, người nhà Triệu gia và Kiều Thanh đã xám xịt mặt mày trở về.

Vương Hạo Hiên mang theo Kiều Ân mở cửa phòng bệnh.

Trên giường cậu bé đang vểnh mông đưa lưng về phía bọn họ, cậu nghe được tiếng mở cửa, đầu cũng không quay đầu lại, không kiên nhẫn trầm nghị nói.

""Tôi không ăn, không đói, không chơi đồ chơi! Các người không cần giả vờ đến thăm, đi ra ngoài đi!""

Vương Hạo Hiên trầm giọng, mang theo uy lực:

""Kỳ Thần, đứng lên!""

Nghe được giọng nói của Vương Hạo Hiên, cậu bé trên giường bệnh nhúc nhích, vẫn trùm chăn một cách bướng bỉnh.

Một chút mặt mũi cũng không giữ cho anh?

Huyệt thái dương của Vương Hạo Hiên hung hăng nổi lên.

Lại hô một tiếng:

"Kỳ Thần, chú đang nói chuyện với cháu, có nghe chú nói không?""

Cố Tam nhìn thấy vậy, ở trong lòng nghẹn cười.

Nhớ lúc trước Vương tổng tung hoành bá đạo, tuỳ hứng làm bậy, lúc đó tiểu thiếu gia này còn chưa ra đời. Tiểu thiếu ra vừa sinh ra, Vương tổng đã bị áp chế gắt gao. Bởi vì so với anh còn có người ngỗ nghịch hơn, càng không có cách trị!

Vương Vũ Thần tiểu thư sinh hạ tiểu thiếu gia liền mất máu qua đời, trước khi chết đem tiểu thiếu gia phó thác cho Vương Hạo Hiên.

Vọng tổng từ nhỏ cùng Vũ Thần tiểu thư có quan hệ rất tốt, nên anh không thể bỏ mặc cậu.

"Vương Kỳ Thần!"

Vương Hạo Hiên gọi thẳng tên cậu bé đang nằm trên giường bệnh,tức giận đáy mắt mờ mịt uất ức.

Cố Tam vội vàng ở giữa hòa giải, giữ chặt anh:

"Vương tổng, Ân Ân vẫn còn đang ở đây."

Vương Hạo Hiên đau đầu ấn huyệt thái dương, quên mất Kiều Ân đang ở đây.

Cố Tam đi qua, nhìn người ở trên giường bệnh nói:



"Tiểu thiếu gia, mau đứng lên.""

""Ta không!"

Vương Kỳ Thần vẫn không để ý tới.

Cố Tam liên tiếp cố gắng:

"Cậu không đứng dậy xem, ai tới đây?""

Vương Kỳ Thần không động đậy, chăn quấn lấy người, chính là không thèm quay lại:

"Ha ha, anh cho rằng tôi là tiểu tử ba tuổi?""

Hãy nghe những gì cậu ấy nói xem!

Cố Tam có chút buồn cười, đứng thẳng lưng nói:

"A, Vương tổng, tiểu thiếu gia không đứng dậy! Vậy anh mau đưa Kiều Ân tiểu thư trở về trước đi.""

Người trên giường bệnh chói tai nghe được hai chữ "Kiều Ân", đùng một cái xốc chăn lên, xoay người ngồi dậy:

"Ta đứng lên! Đứng dậy đây.""

Kiều Ân liền nhìn thấy một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm cô, giống như muốn nhìn xuyên thấu cô vậy. Cậu bé khoảng năm tuổi, trắng trẻo, trông có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn. Lúc này vành tai hơi phiếm hồng, nhìn bộ dạng vừa thẹn thùng vừa xấu hổ.

"Chị..."

Vương Kỳ Thần lâu như vậy cuối cùng cũng được nhìn thấy người ngày đó cứu mình, vừa kích động vừa ngượng ngùng, e sợ ấn tượng của cô đối với mình không tốt, hai tay túm chăn, chà xát nửa ngày mới nhỏ giọng nói:

"Em, em tên là Vương Kỳ Thần, chị, chị ...""

Cố Tam nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng lại không được tự nhiên của tiểu ma đầu, phảng phất như thấy được mãnh hổ làm nũng, hận không thể tự chọc hai mắt của mình!

Tiểu thiếu gia ở trước mặt Vương lão gia cũng không có ngoan như vậy, Kiều tiểu thư rốt cuộc có mị lực gì?

Kiều Ân mím môi, ý thức được cậu đang chào hỏi mình, có chút lo âu nhíu mày, không biết tiếp lời như thế nào.

Cô hoàn toàn không biết cách đối phó với trẻ em, đặc biệt là những đứa trẻ 5,6 tuổi. Cô trầm mặc vài giây, trước khi con ngươi cậu bé dần dần ảm đạm. Cô thở dài đi qua, lấy lọ kẹo từ trong túi ra, đổ ra một viên kẹo nhỏ nhét vào tay cậu.

"Kiều Ân.""

Lòng bàn tay Vương Kỳ Thần có thêm một viên kẹo, ánh mắt lập tức sáng lên. Hận không thể nhảy dựng lên vui mừng nhảy nhót, thế nhưng còn phải chú ý hình tượng của mình, chỉ có thể cố nén lại.

Lại luyến tiếc không giám ăn, lại sợ mình không ăn Kiều Ân sẽ hiểu lầm cậu không thích. Rối rắm một lát, rũ cặp lông mi thật dài, không nỡ đem viên kẹo đút vào miệng.

Ôi, ngọt ngào!

Cậu thỏa mãn nheo mắt lại, động tác kia có chút giống Kiều Ân khi ăn kẹo.

Vương Hạo Hiên hiếm khi nhìn thấy cậu lộ ra bộ mặt của đứa trẻ con, người đàn ông cứng rắn thả lỏng cơ mặt, hỏi cậu:

"Kẹo có ngon không?"

""Ngon quá!""

Vương Kỳ Thần gật đầu giống như gà con, thích vô cùng. Một bên lại lấy ánh mắt nhìn Kiều Ân, e sợ Kiều Ân sẽ bỏ đi.



Kiều Ân nhìn thấy ánh mắt cậu vẫn theo sát mình, mình đi đâu ánh mắt cậu đi theo đến đó, tựa hồ rất ỷ lại vào cô. Tuy rằng cô không rõ vì sao cậu lại tín nhiệm mình như vậy, vẫn mím môi, nhìn thấy bên giường đặt rất nhiều hoa quả.

Đi tới, từ bên trong lấy ra một quả lê, chỉ trong chốc lát sau, gọt một quả lê ra, cô không chia quả lê thành từng miếng nhỏ, trực tiếp đưa cả quả lê đã gọt xong rũ mắt hỏi cậu.

"Ăn không?""

Vừa rồi Kiều Thanh gọt ra cậu đều từ chối, còn hất đổ cả đĩa. Bây giờ lại giống như thay đổi thành người khác, hoàn toàn không còn kén chọn nữa. Nhận lấy quả lê từ tay Kiều Ân, ngoan ngoãn cho lên miệng gặm một miếng.

Vương Hạo Hiên hiểu rất rõ cậu khó tính như thế nào!

Khi còn ở nhà cũ tại Bắc Kinh, ăn hoa quả đều phải có người gọt rồi cắt nhỏ, tâm tình cậu tốt thì sẽ ăn.

Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cậu trước mặt Kiều Ân, không khỏi cười nhạo trong lòng. Nhìn cậu bé và Kiều Ân nói chuyện phiếm với nhau.

""Chị, viên kẹo vừa rồi rất ngọt, là vị quất sao?""

"Không phải."

"Đó là kẹo táo?"

Kiều Ân nhìn thấy cậu nói chuyện với mình, thỉnh thoảng lại lấy tay che chân trái của lại, giống như trên đùi có bệnh gì đó, cô lại đổ ra một viên kẹo nhỏ cho cậu.

"Cho cậu.""

Vương Kỳ Thần giống như đang nâng đỡ bảo bối gì đó, cười đến thấy răng không thấy mắt.

Kiều Ân liếc cậu một cái, lại mím môi rất sảng khoái nói:

"Thích thì lần sau mang thêm vài viên cho cậu.""

Ánh mắt Vương Kỳ Thần càng sáng hơn, liên tục gật đầu ngoan ngoãn:

"Ừm.""

Vương Hạo Hiên ở một bên nhìn viên kẹo mà cô đổ ra, không hiểu sao cảm thấy quen mắt, trong lúc nhất thời lại nhớ không ra mình đã gặp ở đâu.

....

Tư Hạ lúc đi thấy Kiều Thanh cực kì vui vẻ, khi trở về khuôn mặt lại trắng bệch. Đau lòng kéo cô ta ngồi xuống, bảo giúp việc bưng canh lên, e sợ bệch cũ lại tái phát.

"Làm sao vậy, không thuận lợi sao? Cháu trai của Triệu Doanh không thích con à?""

Kiều Thanh túm góc áo, nhắc tới Vương Kỳ Thần kia liền tức giận:

"Con chưa từng thấy qua đứa trẻ con nào như vậy! Làm thế nào cũng không vừa lòng cậu ta, làm con rất mất mặt.""

Tư Hạ thấy cô ta không thích Vương Kỳ Thần, cũng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, không cho là đúng nói:

"Được rồi, đừng tức giận nữa, chỉ là một đứa trẻ. Nghe nói chỉ là một người họ hàng, không ở cùng với Triệu Doanh, có đáng ghét đến đâu sau này cũng không ảnh hưởng tới con.""

"Chỉ mong là như vậy.""

Kiều Thanh nghĩ đến hôm nay mình tràn đầy tưn tin muốn lấy lòng đứa nhỏ kia, thái độ của đứa nhỏ kia đối với mình, trong lòng liền nghẹn đắng tức giận.

Đặc biệt trên đường trở về, thái độ Triệu phu nhân đối với cô ta đều cực kỳ lãnh đạm, khiến cô ta phiền muộn muốn chết.

Lúc này Kiều Thanh ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó.

"Đúng rồi mẹ, bố đã trở về chưa?""