Cảnh sát biết Kiều Ân...
Chủ nhiệm Dương cùng với mấy giáo viên giúp Kiều Ân đồng loạt trầm xuống.
Khóe miệng Kiều Thanh không ngừng nhếch lên, cô ta vội vàng thu lại, sợ bị người ta nhìn ra cô ta đang hả hê khi người khác gặp họa.
Tư Hạ nghênh đón, Mỉm cười giống như nắm chắc phần thắng:
"Xin chào, vừa rồi là tôi gọi điện thoại. Tôi có điều muốn nhờ các đồng chí chứng minh, đó là chuyện xảy ra ngày hôm qua. Trên khu vực quản lí của anh, có phải xảy ra một vụ tụ tập ẩu đả không?"
Thái Cương không khỏi nhìn Kiều Ân ngồi bên kia, có chút buồn bực. Hôm qua ông nói muốn gửi thư đến trường khen ngợi cô, không phải cô không muốn sao, sao hôm nay mọi người đều biết?
Trong lòng ông ta buồn bực, nhưng ngoài miệng lại trả lời:
"... Có một chuyện như vậy, nhưng cũng không tính là tụ tập ẩu đả."
Lúc này Kiều Thanh nhẹ nhàng lên tiếng:
"Chị ơi, chị còn không thừa nhận sao? Chỉ cần chị nhận sai, chị vẫn có cơ hội sửa chữa...""
Thái Cương cùng cảnh sát khu vực quản lý ở một bên nghe được trong mù mịt, cái gì mà cơ hội sửa chữa?
Kiều Ân đáy mắt mờ mịt lạnh lùng, ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau:
"Cảnh sát còn chưa lên tiếng, cô đã giúp tôi nhận tội trước rồi, cô là cảnh sát sao?"
""......""
Kiều Thanh nắm chặt lòng bàn tay, cắn môi giống như bị ủy khuất.
Tư Hạ thấy con gái bị mất mặt, trừng mắt nhìn Kiều Ân một cái, đi về phía trước một bước, dứt khoát thẳng thắn nói ra:
"Thái cục trưởng, là thế này. Tối hôm qua chồng tôi nhận được điện thoại, nói Kiều Ân ở đầu đường đánh nhau với người khác bị bắt về đồ của anh. Tối hôm qua anh ấy đến đồn cảnh sát bảo lãnh người, anh nhớ chuyện này không?""
Đánh nhau, đồn cảnh sát, tối qua.
Thái Cương nối lại mấy từ khóa, nhíu mày, ánh mắt đen nhánh nhìn về phía bà ta:
"Chồng cô là?""
Tư Hạ khó nén vẻ kiêu căng trên mặt nói:
"Nhìn tôi kìa, quá sốt ruột không nói rõ ràng. Chồng tôi là chủ tịch tập đoàn Trương thị, Trương Vi Dân.""
Nhà họ Trương mấy năm nay cũng phát triển không tệ, doanh nghiệp thành công là công ty trọng điểm khen ngợi trong thành phố.
Bà ta vừa nói như vậy, Thái Cương bừng tỉnh, lộ ra vẻ mặt như ăn phải ruồi, kinh ngạc nói với bà ta:
"Chồng cô không nói với cô sao?""
Tư Hạ khó hiểu:
"Nói cho tôi biết cái gì?""
Tối hôm qua Trương Vi Dân nhận được điện thoại của thím Trần liền vội vàng đến đồn cảnh sát, trở về sắc mặt cực kỳ khó coi, ngay cả cơm tối cũng không ăn liền đi ngủ.
Bà ta cho rằng ông quá tức giận với chuyện của Kiều Ân.
Buổi sáng Triệu phu nhân nói với bà ta, cháu trai nhà mẹ đẻ mình bị Kiều Ân đánh, bà ta vì vội giải thích cho Triệu phu nhân mới vội vàng đến trường.
Nhìn bộ dạng này, tối hôm qua còn có nội tình?
Bà ta không biết vì sao trong lòng mơ hồ bất an.
Bất an là đúng, cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh Thái Cương trước mặt mọi người liền nói ra:
"Hôm qua Kiều Ân vào đồn cảnh sát của chúng tôi, chẳng qua là theo yêu cầu của chúng tôi tới giúp thêm chút manh mối."
"Buổi tối một nhóm thanh niên xã hội ở bên đường Nam Sơn gây sự, đánh người dân ngay trên đường. Bạn Kiều Ân đúng lúc ở gần đó, nghĩa hiệp phục chế đám côn đồ kia, còn phối hợp với chúng tôi khi về đồn..""
Thái Cương cũng cười ha hả, mặt đầy xuân phong, nào có bộ dáng hưng sư vấn tội.
"Chuyện này, tôi còn phải khen ngợi bạn học Kiều Ân. Bây giờ xã hội không còn có nhiều người làm việc tốt như bạn ấy, chúng tôi còn xem đây là một ví dụ tích cực để nhà trường tuyên truyền! Kết quả là bạn học ấy quá khiêm tốn, không muốn cho chúng tôi gửi thư đến trường...""
Mặt Tư Hạ trắng bệch.
Kiều Ân vào đồn cảnh sát là vì giúp người ta?
Bọn họ còn muốn tặng danh hiệu cho Kiều Ân?
Tâm can bà ta khuấy động không yên, trên mặt cảm thấy nóng rát.
Thái Cương không nhìn ra biểu cảm của bà ta, lại nhớ tới gì đó, liền nói với mọi người trong phòng giáo vụ:
"Đúng rồi, tôi còn nhớ tới một chuyện. Không phải là có một đứa trẻ rơi xuống nước một thời gian trước đây sao? Có người dân viết thư khen ngợi, nói là học sinh trường này dũng cảm nhảy xuống cầu cứu người, cũng là nói Kiều Ân""
"Nghe nói lúc ấy bên kia còn có một học sinh trung học khác, ở bên cạnh sợ nguy hiểm, không chịu xuống cứu người. Kiều Ân không để ý đến nguy hiểm của bản thân, ngay lập tức xuống cứu người...""
Tư Hạ và Kiều Thanh đều không nghe rõ phía sau ông ta nói gì, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng.
Hai người họ trơ mắt nhìn chủ nhiệm Dương cùng Thái Cương bắt tay, sau đó đưa bọn họ đi ra ngoài, toàn bộ hành trình một câu cũng không chen vào được.
......
Văn phòng giáo vụ.
Thái Cương chỉ vội vàng đến rồi lại vội vã rời đi.
Nhưng bầu không khí trong văn phòng lại hoàn toàn thay đổi.
Đám người Tư Hạ và Kiều Thanh như ngồi trên đống lửa, giáo viên chủ nhiệm ngay từ đầu đã đứng về phía Kiều Ân trong nháy mắt mặt mày hớn hở.
Giáo viên chủ nhiệm cũng không nói tới chuyện vừa rồi, chỉ ôn hòa nói với Kiều Ân:
"Không sao đâu, em trở lại lớp đi học đi.""
"Dạ.""
Kiều Ân lên tiếng, cầm lấy đồ đạc của mình đi lướt qua bọn họ.
Giáo viên chủ nhiệm chờ cô đi ra ngoài, mới nói:
""Trương phu nhân, tôi nghĩ cô cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Chuyện cô vừa đưa ra để Kiều Ân bị đuổi học, trường học không đồng ý, cô hẳn là không có ý kiến chứ?""
Tư Hạ siết chặt túi xách trong tay, trên mặt giống như bị người ta tát một bạt tai, ống cổ họng nghẹn ứ.
Với địa vị hôm nay của bà ta, làm sao lại gặp nỗi nhục nhã lớn như hôm nay, nhưng mà nỗi nhục này vẫn là do chính bà ta tìm tới!
......
Từ phòng giáo vụ đi ra, Kiều Ân đi trên đường trở về lớp.
Vừa đi đến hành lang.
Kiều Thanh đột nhiên từ phía sau đuổi theo gọi cô lại.
""Chị..""
Kiều Ân nhíu mày, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia không kiên nhẫn, quay đầu lại, cực lạnh lùng:
"Có việc?""
Thái độ của cô ấy!
Kiều Thanh nhẫn nhịn trong lòng không thoải mái, ánh mắt dạo một vòng chung quanh. Lúc này đang là thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, rất nhiều bạn học từ trong lớp học đi ra hít thở không khí, không ít người đã chú ý tới.
Cô ta rũ mi lông xuống, cắn cánh môi, tựa hồ khó có thể mở miệng, nhẹ giọng nói:
"Chị, vừa rồi không nên làm vậy... Ngay cả khi mọi người hiểu lầm chị, chị có thể giải thích với mọi người trước. Vừa rồi nếu chị nói với em trước, cũng sẽ không để mẹ... Làm mẹ xấu hổ như vậy.""
"Nhà bác Triệu có thân thích làm lãnh đạo sở giáo dục! Chị như vậy là đang chọc giận bà ấy, làm sao có thể ở đây học được. Chị muốn ở đây học, không phải là muốn dựa vào đại học để đổi vận mệnh của cả nhà sao, lần sau... Chị đừng bốc đồng như vậy.""
Kiều Ân nhẫn nại nghe cô ta nói xong, thấy cô ta im miệng, đôi mắt đen nhánh nói:
"Nói xong chưa?""
Ngón tay Kiều Thanh hung hăng siết chặt, khuôn mặt nhu nhược sắc mặt có chút khó coi, sắc môi đều nhạt nhìn không rõ, gật gật đầu:
"... Nói xong rồi.""
""Nói xong thì đừng đi theo tô, ầm ĩ!""
Kiều Ân để lại những lời này rồi rời đi!