Chương 20

Vương Hạo Hiên nhìn thấy cô gái đang đứng ở ven đường, anh ném điếu thuốc trong tay bước qua.

Nhướng mày, nắm lấy cổ tay trái của cô và hỏi:

"Tại sao em lại ở đây?"

Kiều Ân chỉ nhìn thấy thân ảnh cao lớn che khuất cả người cô, cảm giác áp bách áp đảo. Cổ tay bị ai đó kéo lại, huyệt thái dương của cô đột nhiên nhảy dựng lên, cố nén sự thoảng thốt muốn giãy giụa, tản mạn nói.

"Nghe người ta nói gần đây có một quán trà sữa ngon, lại đây mua trà sữa."

"Mua trà sữa?"

Vương Hạo Hiên khẽ nhíu mày, con phố này có quán trà sữa hay không anh không biết, còn quán bar ngược lại rất nhiều.

Anh vừa đứng ở góc tường hút thuốc, nhìn thấy mấy thanh niên miệng nói cái gì chân đẹp, theo ánh mắt nhìn sang.

Kết quả nhìn thấy cô đứng ở ven đường!

Vương Hạo Hiên lấy tay ấn thái dương, trầm thấp hỏi:

""Vậy em mua chưa?""

Kiều Ân chỉ tay:

""Mua rồi, nhưng không ngon lắm, uống một nửa còn lại vứt vào thùng rác rồi."

""......""

Vương Hạo Hiên trước kia chưa từng tiếp xúc qua với người ở độ tuổi này của cô. Nhớ lại lúc mình 18 tuổi, đôi mắt cũng không mang theo dã khí như cô.

Cô giống như một con sói được thuần hóa!

Trong ánh mắt điên cuồng, hoang dã.

""Bây giờ không phải em nên ở trường sao?"

Kiều Ân bình tĩnh không giống như bị bắt quả tang, nghiêm trang nói dối:

"Ngày đầu tiên khai giảng không cần học, nên tan học liền ra ngoài mua trà sữa.""

Ánh mắt anh đầy thâm ý, buông tay ra sắc mặt hòa hoãn lại, nói:

"Còn chưa ăn cơm? Đi thôi, anh mời em ăn tối.""

Kiều Ân kinh ngạc dùng ánh mắt nhìn anh:

"Anh thật sự muốn mời tôi ăn cơm sao?""

Vương Hạo Hiên có chút buồn cười, dùng giọng nói trêu người trả lời:

"Ăn một bữa cơm còn có thể là giả? Giả thì em mời tôi cũng được.""

"Đi thôi, tôi mời, muốn ăn gì cũng được.""

Vương Hạo Hiên thú vị nói:



""Em mời tôi thật sao, vậy cho em chọn."

Đôi mắt đen nhánh của Kiều Ân nhìn anh.

"Thật sự cái gì cũng được?""

""Đúng, bất cứ cái gì cũng được""

......

20 phút sau, cô đứng trước một người bán hàng rong ngoài trời ven đường.

"Đến rồi."

Kiều Ân nhẹ nhàng đi tới chào hỏi.

"Thím Trần, hôm nay làm ăn thế nào?"

Ven đường cũng chỉ có một chiếc xe ba bánh, trên xe ba bánh có mấy tấm ván gỗ đơn giản, trên ván gỗ phủ một lớp khăn trải bàn hoa sạch sẽ gọn gàng. Trên khăn trải bàn đặt hai mươi mấy giỏ rau nhựa, xâu thành từng chuỗi rau củ quả và thịt chỉnh tề đặt ở trong giỏ.

Ở trong cùng xe ba bánh còn đặt một cái nồi, phía trên bốc lên một tầng nhiệt khí nóng bỏng, một người đàn bà hơn bốn mươi tuổi đứng trước nồi đang bận rộn.

Nhìn thấy Kiều Ân, người phụ nữ hiển nhiên rất vui vẻ, trong lúc bận rộn lộ ra nụ cười bất ngờ, chào hỏi cô:

"Ân Ân, cháu đến rồi.""

"Ừm, tan học sớm, thuận đường tới đây xem một chút."

Như khá quen thuộc, Kiều Ân nói chuyện vô cùng thoải mái.

Vương Hạo Hiên lần đầu tiên thấy cô thả lỏng thoải mái như vậy, lông mày luôn nhíu lại thành một khối đều thả lỏng.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh đến quán ven đường, anh không chú ý đến xung quanh, nhưng nơi Kiều Ân dẫn anh tới vẫn vượt qua tưởng tượng của anh.

Ở đây là ngã tư, vỉa hè mới sửa chữa đặc biệt rộng rãi, chung quanh xe ba bánh bày mấy cái bàn.

Hầu hết trong số người ở đây là thanh niên, một số người mặc đồng phục học sinh, chắc là học sinh mới tan học tại các trường gần đó.

Kiều Ân nói mấy câu với người phụ nữ trung niên, liền gọi anh đi tìm vị trí.

Lúc này đang là giờ tan tầm của học sinh, mấy bàn bày ra đều đã có người ngồi.

May mắn là vẫn còn một vị trí ở góc tường.

Vương Hạo Hiên nhìn thấy Kiều Ân nhẹ nhàng đi qua, đem điện thoại di động đặt lên bàn chiếm vị trí, lại quay đầu lại hỏi anh:

"Anh có ăn được cay không?""

Vương Hạo Hiên ở trong một đám người nổi bật như con hạc đứng giữa đàn gà, anh ngước mắt nhìn chén của người thanh niên bên cạnh.

Trong chén sứ trắng có một lớp dầu đỏ nóng hổi.

Còn chưa ăn, cổ họng và dạ dày của anh đã bắt đầu mơ hồ đau nhức.



""Một ít thôi.""

Kiều Ân gật đầu:

""Ok, anh có muốn thêm nội tạng vào không?""

Vương Hạo Hiên trước giờ không ăn đồ vỉa hè, lại càng mẫn cảm với nội tạng, ngay cả gan ngỗng Pháp cũng không động tới.

Không phải là không ăn, mà ăn sẽ bị dị ứng!

Vương Hạo Hiên đưa tay lên trán, đầu có chút đau, thanh âm trầm thấp:

"Không cần, cho tôi một bát phở bình thường là được.""

Kiều Ân chớp chớp mắt, đôi mắt vừa đen vừa sáng, phảng phất trong nháy mắt nhìn ra nhược điểm của anh:

"Anh không thể ăn nội tạng?""

Vương Hạo Hiên không biết cô nhìn ra từ đâu, ít nhất chính anh chưa từng nói như vậy.

Khi định trả lời, cô đã bước đi chuẩn bị lấy đồ ăn.

""Một bát bình thường không nội tạng, ít ớt đúng không? Tôi biết rồi."

Bàn ghế ở hàng ven đường đối với anh mà nói vô cùng xa lạ.

Độ cao không đến nửa mét, kết hợp với một chiếc ghế nhựa nhỏ hơn tạo thành một cái bàn, vô cùng đơn sơ.

Cũng may bàn ghế tuy rằng đơn sơ, nhưng nhìn ra được bà chủ rất thích gọn gàng, lau dọn sạch sẽ.

Anh cúi xuống kéo ra một chiếc ghế đẩu và ngồi xuống.

Anh rất cao, tay dài chân dài, ghế nhựa lại thấp, chỉ có thể cong người lên mới có thể miễn cưỡng ngồi xuống, một đôi chân dài mơ hồ không có chỗ đặt.

Vương Hạo Hiên vẫn là lần đầu tiên quẫn bách như vậy, cho dù đã từng đối mặt với mưa bom bão đạn, anh cũng không có chật vật như bây giờ.

"Tới rồi."

Kiều Ân rất nhanh đã trở lại, trong tay bưng hai cái chén, trong chén nóng hổi bốc khói, nhìn rất nóng tay.

"Cái này là của anh, không cho nhiều ớt."

Một chén phở chua cay bày ở trên bàn trước mặt anh, mùi thơm xông vào mũi. Phía trên chỉ có một tầng dầu đỏ mỏng manh, thoạt nhìn đích xác không tính là cay.

"Cái này là của tôi.""

Kiều Ân kéo ghế đối diện anh ngồi xuống, một chén phở chua cay cũng đỏ rực thoạt nhìn sẽ cay hơn nhiều, phía trên phiêu một lớp dầu cay, trong bát ngoại trừ bột khoai lang còn có huyết vịt và giá đỗ...

Vẻ mặt cô thoải mái rút ra hai đôi đũa dùng một lần từ trong ống đũa, mở một đôi đưa cho anh, sau đó tự mình tháo ra một đôi tâm tình không tệ, nói:

"Ma Lạt thang phải ăn nóng mới ngon, tay nghề của thím Trần rất tốt. Học sinh và người đi làm gần đó đều thích tới đây ăn, anh ăn thử xem.""

Vương Hạo hiên nhìn bộ dáng ăn của cô, không hiểu sao lại có cảm giác thèm ăn, cúi đầu dùng đũa gắp thử một miếng.

Trước đây anh chưa từng thử món đường phố này, không ngờ mùi vị không tệ. Anh nhếch khoé miệng, thả lỏng ăn cùng Kiều Ân.