Chương 16

Kiều Ân đầy kinh ngạc.

Cầm lấy một túi lật xem, là thương hiệu mà nữ sinh thường dùng.

Những băng vệ sinh này cũng là anh tự chuẩn bị cho mình?

Vương Hạo Hiên sao lại nhìn ra bụng cô không thoải mái, cả dì sắp tới?

Kiều Ân tự nhận sức chịu đựng của mình mạnh hơn người bình thường, thật sự nghĩ không ra anh nhìn ra như thế nào, tựa hồ cô chỉ khi cứu người dậy đau bụng, lấy tay xoa bụng, chỉ có động tác nhỏ kia, anh đều chú ý tới?

“......”

Kiều Niệm lấy toàn bộ băng vệ sinh ra, lại chọn một chiếc áo hoodie từ bên trong, đóng cửa tủ quần áo lại.

Thay quần áo xong, Kiều Niệm từ trong túi xách một vai lấy ra laptop của mình, lấy đến bên cạnh bàn làm việc đặt xuống.

Cũng không biết máy tính của cô cấu hình cái gì, khởi động một chút cũng không có Carton, giây bật máy.

Ngay sau khi bật nguồn, một nhóm QQ bí mật đã gửi tin nhắn.

【 Vũ Phong: Kiều Ân, thuốc đã bán hết rồi. Lần này giá lại lập kỷ lục mới, em có nhiều thuốc như vậy, tháng sau lại bán thêm hai viên? 】

【Vũ Phong: Tiền đã chuyển vào thẻ cho em, em xem đi. 】

【Vũ Phong: Đúng rồi, còn có một chuyện nữa. Người lần trước muốn em khám bệnh cho họ đã đưa ra một điều kiện, rằng ngoài tiền ra còn có thể giúp em làm bất cứ chuyện gì, không vi phạm pháp luật là được! Em có muốn suy nghĩ thêm không?】

Đôi mắt Kiều Ân đen láy, ngón tay trắng trẻo tung bay trên bàn phím.

【QN: Không có hứng thú. 】

Kiều Ân mới tắt hộp thoại, tin tức lại đến.

Cô xoa thái dương, bực bội mở tin nhắn.

Vẫn là tin nhắn từ Vũ Phong.

【Vũ Phong: Cuối cùng em cũng online, anh còn tưởng em không chơi máy tính nữa. 】

【Vũ Phong: Anh nói với nhà họ Trương, hợp tác xong hạng mục cuối cùng này là chấm hết, sau này không hợp tác nữa. 】

【 Vũ Phong: Thật ra bọn họ vốn không có tư cách hợp tác với anh, nhờ có em nâng bọn họ lên, bọn họ lại tự cho rằng mình lợi hại trăm phương nghìn kế đuổi em đi. Để cho bọn họ nhìn xem khi không có em, Trương gia bọn họ tính làm cái gì..】

Kiều Ân tựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn màn hình không trả lời tin nhắn nữa.

Nhà họ Trương trước kia cũng có chút tiền, nhưng mấy năm gần đây cũng ăn nên làm ra...



.........

Trương gia.

Ông Trương vừa nói chuyện với chủ nhiệm của Kiều Thanh, về việc cô ta sẽ ứng cử vào trường đại học Nghệ Thuật.

"Thật sao? Điều đó thật tuyệt vời, học viện nghệ thuật là trường nổi tiếng, mong rằng trong tương lai em ấy sẽ phát triển tốt ở môi trường đó."

Học sinh trong lớp không cần thi đại học liền được lên thẳng trường học danh tiếng, chủ nhiệm lớp đương nhiên vui vẻ, trong điện thoại liên tục khen ngợi Kiều Thanh.

"Trương tổng thật sự là phúc khí tốt, có một cô con gái hiểu chuyện như vậy. Trong lớp cũng luôn đứng đầu về mảng học tập, rất nhiều học sinh trong lớp coi em ấy là mục tiêu của mình. Khi ngày mai bắt đầu buổi học đầu tiên, tôi sẽ nói với cả lớp về tin tốt này.""

Ông Trương mấy năm nay làm ăn thuận lợi, không có áp lực, người hơn bốn mươi tuổi trên mặt không nhìn thấy nếp nhăn nào, thoạt nhìn có khí chất của người thành công.

Đối với lời khen ngợi của giáo viên chủ nhiệm, ông mỉm cười, mặt mày giật giật, bỗng nhiên nói:

"Đúng rồi, cô Trần còn có chuyện tôi muốn nhờ cô...""

Trần Hi đáp ứng sảng khoái:

"Trương tổng cứ nói xem, Kiều Thanh là học xuất sắc của tôi, chỉ cần tôi có thể giúp được, nhất định tôi sẽ hết lòng giúp đỡ.""

Đây là một trường danh tiếng trăm năm, hàng năm đều có học sinh thi đậu vào hai trường đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh, cựu sinh viên danh nhân các đời lại càng không ít, có thể nói là trường tốt nhất ở đây.

Đang là mùa khai giảng năm học mới, cổng trường ùn ùn người kéo đến, không ít phụ huynh lái xe đưa con đến đăng ký.

Trong đó chiếc Bentley màu xanh báu mà Kiều Thanh mới mua đặc biệt chói mắt trên đường.

Rất nhiều phụ huynh đưa con đến trường đều dùng ánh mắt tò mò hâm mộ nhìn về phía bọn họ, ông Trương cùng Kiều Thanh vẻ mặt kiêu ngạo tiếp nhận ánh mắt từ bốn phương tám hướng.

Kiều Ân chỉ nhìn thoáng qua, liền nhấc túi xách lên vai của mình đi vào cổng trường, giống như trước cổng trường là hai người không liên quan đến cô.

Ngược lại, Kiều Thanh từ xa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, tinh mắt nhận ra Kiều Ân từ bóng lưng, kéo ông Trương một chỉ vào bóng lưng Kiều Ân nói:

"Bố, đó có phải là chị không? Nhìn bóng lưng hình như là chị ấy.""

Khi ông Trương nhìn theo ngón tay cô ta, bóng dáng kia đã sớm biến mất trong đám người.

Ông nhíu mày, không thèm để ý nói:

""Dù sao cô ta cũng sẽ không học cùng một lớp với con, sau này gặp phải ở trường, con cứ coi như không quen biết.""

Kiều Thanh nhìn về phía Kiều Ân biến mất, hơi nhếch khóe miệng đứng bên cạnh ông Trương ừ một tiếng, cười nhạt trong đáy mắt.

Cũng đúng, Kiều Ân thành tích nhiều lắm là thi vào lớp D hoặc lớp F, không chừng lại đến lớp rác rưởi như lớp S!



Cô ta và Kiều Ân nhất định là sự khác biệt giữa mây trắng trên trời và bùn đất trên mặt đất!

Tâm trạng Kiều Thanh đột nhiên tốt lên, vừa đúng lúc những người bạn của cô ta đều đến, bỏ Kiều Ân ra sau, cùng các mọi người trò chuyện vui vẻ.

......

Bên ngoài phòng hiệu trưởng.

Kiều Ân gõ cửa.

"Vào đi."

Cô đẩy cửa ra, văn phòng hiệu trưởng rộng rãi sáng sủa, trước bàn làm việc to bày một hàng cây xanh. Ngoại trừ bàn làm việc da rộng rãi ra, trên tường toàn là giá sách, cô nhìn thấy không ít tác phẩm nổi tiếng.

Cô đóng cửa lại.

Có nhiều hơn một người trong đó.

Người chào hỏi cô đầu tiên là một người đàn ông cầm túi hồ sơ trong tay, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mái tóc trên đỉnh đầu thưa thớt, làn da rám đen, nhưng đôi mắt sáng ngời nghiêm túc. Nhìn thấy cô, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu mở tư liệu trong tay ra, lẩm bẩm một tiếng hỏi:

"Bạn học Kiều Ân đúng không? ”

Trên tư liệu có dán một tấm ảnh, bởi vì góc độ không tốt, nguyên nhân ánh sáng lờ mờ, thiếu nữ trong ảnh có vẻ quê mùa, ngũ quan đều nhìn không rõ.

Giáo viên chủ nhiệm lại so sánh với vẻ đẹp trước mắt, ba phần dã nhất phân tán, thế nào cũng không giống người trong ảnh.

"Đúng là Kiều Ân?"

Kiều Ân cảm giác được tầm mắt của người đàn ông dừng lại trên mặt mình ba bốn giây, đuôi mắt giương ra một chút:

"Tôi là Kiều Ân, Chào thầy. ""

"A, được rồi, em ngồi đợi một chút."

Trong văn phòng còn có những giáo viên khác, dường như đang sửa sang lại tư liệu khai giảng, thấy cô bước vào, sự chú ý đều đặt ở trên người cô.

Trần Hi cũng ở trong đó.

Cô nhìn nữ sinh đi theo giáo viên chủ nhiệm, ngây người, cho rằng mình nhìn nhầm, dùng khuỷu tay đυ.ng vào giáo viên bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:

"Lão Lưu, đây là học sinh chuyển trường mới? ""

Giáo viên chủ nhiệm lớp C là một người đàn ông thật thà, nghe vậy cũng tò mò nhìn về phía Kiều Ân, trả lời:

"Học kỳ này trường chỉ có một học sinh chuyển trường, cô bé đến văn phòng hiệu trưởng, hẳn là đúng rồi. Cô bé này trông có vẻ không tệ, nhìn rất thông minh, không biết thành tích như thế nào. ""