Chương 3: Nếu cuộc đời giống như lần đầu gặp mặt
Thật không ngờ,
Tuy tôi có đôi mắt xanh,
Lại có một cái dạ dày Trung Quốc.
1.
Thời gian trôi đi từng ngày, hoa anh đào trong Trường Đại học W rất đẹp, chúng tôi chứng kiến cây xanh um tùm, hoa đua nhau nở, trên thảm cỏ cũng mang màu sắc xanh non mơn mởn. Hít thật sâu hơi thở của mùa xuân, bạn sẽ cảm thấy cả l*иg ngực tràn ngập mùi hương. Nam sinh, nữ sinh cũng dần dần cởi bỏ những chiếc áo dầy dặn, thay bằng những chiếc áo len mỏng nhẹ trong gió buổi sớm, ngồi đọc sách dưới tán cây như một bức tranh tuyệt đẹp.
Dự án nghiên cứu khoa học của anh tiến triển thuận lợi, đã xin được trợ cấp, chỉ cần tất cả tiến hành theo kế hoạch, anh có thể thi lên phó giáo sư.
Tình yêu của chúng tôi dần dần nồng đậm hơn trong ngày xuân. Để anh yên tâm làm việc, tôi không đến gặp anh thường xuyên. Chỉ cuối tuần chúng tôi mới hẹn hò ra ngoài dã ngoại hay dạo phố nhưng nỗi nhớ khiến chúng tôi càng trân trọng mỗi phút giây bên nhau, anh càng ngày càng quan tâm đến tôi hơn trước, ngay cả khi nhận được thư tình của nữ sinh cũng chủ động báo cáo với tôi, để xóa bỏ những nghi ngờ trong tôi. Nếu nói lúc này tôi còn có gì không mỹ mãn, thì đó chỉ là sự mông lung về tiền đồ của bản thân.
Tuy chúng tôi chưa chính thức nói đến vấn đề này, nhưng tôi biết rõ, sau khi nhận bằng thạc sỹ hoặc tôi được giữ lại trường thì rất có lợi cho chúng tôi. Một là có thể nhiều thời gian bên nhau, hai là có thể hỗ trợ lẫn nhau, sự nghiệp hai bên đều có lợi. Nhưng từ mẫu giáo, tiểu học, phổ thông, trung học, đại học đến cao học, sự nghiệp học hành kéo dài khiến tôi hiếu kỳ về cuộc sống bên ngoài. Tuy ở lại trường không có nghĩa là tiếp tục cách biệt tuyệt đối với thế giới bên ngoài, song tôi lại hy vọng có thể hòa nhập triệt để vào xã hội, để nếm trải đắng cay nhân gian.
Một bên là người tôi yêu, một bên là tương lai của tôi, đây chính là phiền não của tôi. Nhưng có lúc nghĩ mình còn hai năm nữa mới học xong nên tạm thời gác lại vấn đề này, làm tốt việc trước mắt mới quan trọng nhất. Luận văn do thầy hướng dẫn chỉ dẫn, tôi luôn làm xong trước thời hạn, giao cho anh xem qua, sửa theo ý của anh rồi mới nộp cho thầy, vài lần như vậy thầy Lưu rất hài lòng với tôi, thường cười nói trước đây nữ sinh về phương điện học thuật luôn không bằng nam giới, không ngờ tôi thì khác. Điều này khiến rôi rất xấu hổ giống như mình đang sao chép vậy.
Một ngày đầu tháng 5, Giáo sư Lưu gọi điện bảo tôi đến văn phòng, thầy nói: “Ninh Khả, thầy có việc nhờ em.”
“Việc gì ạ?”
“Là như thế này, năm nay không phải là chúng ta mở một tọa đàm về chuyên đề Trương Ái Linh sao? Đạo diễn Trương Du Ninh rất muốn quay phim “Trần Hương Tiêu - Đệ Nhất Lư Hương”. Em biết diễn viên chính của phim đó là chàng trai người lai mới tiếp xúc với kịch bản. Đã tìm được một người mới, không có tiếng tăm, từ nhỏ lớn lên ở Mỹ, tiếng Trung nói không thạo lắm, lại cộng với hiểu biết rất ít về văn hóa Trung Quốc, càng không hiểu được nguyên tác. Do đó, trước khi phim mở máy quay, đạo diễn đưa cậu ây đến trường chúng ta thính giảng hai tháng...”
“Thầy nói đến đạo diễn Trương Du Ninh mới đoạt giải thưởng sao? Tuyệt thật, em rất thích phim của ông ấy!” Tôi thích thú chen vào.
Giáo sư Lưu cười cười: “Không sai, chính là ông ta. Ông ta quen với thầy, có cơ hội thầy sẽ giới thiệu với em. Ông ấy rất coi trọng bộ phim này, muốn tất cả hoàn hảo nên mới đưa diễn viên chính đến thính giảng. Thầy sắp xếp cho thanh niên đó một phòng ký túc xá của sinh viên cao học, phòng 307, cùng tầng với em. Việc này vẫn phải giữ bí mật, đạo diễn hy vọng giữ được cảm giác thần bí cho diễn viên chính trước khi phim bắt đầu trình chiếu. Do đó, thầy muốn em giúp đỡ. Em có thời gian rảnh dẫn cậu ấy đi làm quen với môi trường ở nơi đây, sắp xếp bài học cho cậu ấy. Rảnh rỗi, cùng cậu ấy luyện tiếng phổ thông, cậu ấy dùng tiếng Trung giao tiếp không có vấn đề chỉ là không đọc chuẩn lắm.”
“Dạ, anh ấy khi nào đến ạ?”
“Ngày mai. Làm phiền em rồi, thi tốt nghiệp cuối kỳ của năm nay tôi sẽ cho em điểm cao! Đúng rồi, cậu ấy tên là George, tên tiếng trung là Trần Kiều Trị.”
“Vậy có cần em đến sân bay đón không ạ?”
“Không cần, có người phụ trách đưa cậu ấy đến trường, đến lúc đó em đến cổng trường đón là được. Nhớ phải giữ bí mật, ngay cả bạn trai cũng không được tiết lộ.”
2.
Sáng ngày thứ hai, tôi đang sắp xếp tài liệu ở thư viện, Giáo sư Lưu gọi điện thông báo George Trần đã đến cổng trường. Tôi vội buông sách trên tay xuống, chạy ra.
Ở cửa thang máy vừa đúng lúc gặp Vũ Văn Hạo đang cầm sách đi ra, anh nháy mắt với tôi, đang muốn nói gì. Tôi lại không để ý, vội vàng vào thang máy, sau đó gửi tin nhắn cho anh: “Xin lỗi, em có việc gấp.”
Ở cổng trường, tôi nhìn là nhận ra George Trần ngay.
Anh không chỉ rất giống “Trần Kỳ Kiều” dưới ngòi bút của Trương Ái Linh, toàn bộ con người càng giống như đi ra từ nguyên tác: Dáng cao, thân hình cân đối, tóc đen, lông mày và lông my, mắt đều đúng như trong nguyên tác, “giống như gió khẽ lướt qua đồng cỏ, lộ ra ánh nước dưới thân cỏ, thoáng cái lại tối xám”, khuôn mặt và màu môi, nhìn tuấn tú mà phong lưu.
Tôi bất giác có chút ghen tỵ, người đàn ông này sao lại đẹp đến vậy?
Ở cổng người qua người lại, không ít người đã chỉ trỏ về phía anh, lại có các nữ sinh vây kín. Anh ăn mặc bình thường, dung mạo, khí chất lại xuất chúng, khiến tôi thực sự khâm phục tài năng lựa chọn diễn viên của đạo diễn. Sự xuất hiện của anh, đối với nữ sinh trẻ mới vào học mà nói là may mắn hay bất hạnh?
Tôi đi đến, đưa tay ra: “Anh chính là George Trần? Giáo sư Lưu bảo tôi ra đón.”
Đôi mắt xanh của anh nhìn lướt qua tôi, gật gật đầu, hai tay vẫn thủ trong túi quần, người phụ trách bên cạnh thấy vậy liền bắt tay tôi, nói: “Phải phải, phiền cô rồi, xin cho biết quý danh?”
“Không sao, gọi tôi là Ninh Khả! Vậy giờ chúng ta đến chỗ ở hay đi quanh trường?” Tôi hỏi.
“Về ký túc cất hành lý đã! Tôi không đi cùng nữa, phải đi cho kịp chuyến bay sau. Cô Ninh, nhờ cô chăm sóc George.” Người phụ trách đặn dò xong, sau đó quay người nói nhỏ vài câu với George, rồi bắt một chiếc taxi, trước khi lên xe không quên quay đầu lại vẫy vẫy tay với tôi.
Tôi cúi thấp đầu, hành lý của anh ta nhiều thật, hai chiếc vali to và một ba lô to, tôi xách ba lô, đẩy chiếc vali, quay đầu lại gọi anh ta: “Đi nào!”
Anh ta vội lấy lại ba lô, vác lên vai, một tay đẩy vali đi theo. Không ngờ anh ta vẫn có bản lĩnh đàn ông.
Đi trên con đường ở trường rợp bóng cây, tôi thu hút được biết bao ánh mắt ngưỡng mộ.
Đưa anh ta đến phòng quản lý ký túc, đăng ký và lấy chìa khóa, sau đó tôi giúp anh nhấc hành lý lên tầng. Trước phòng 307 không có người ở, đâu đâu cũng là bụi, tôi vội cầm khăn lau lau sạch, một lúc là toát cả mồ hôi. Anh ta chẳng nói chẳng rằng, lôi hành lý trong vali ra, bao gồm cả quần áo, máy tính, đĩa CD, đồ dưỡng da, tôi nhìn thấy không nhịn nổi cười.
Anh ta ngạc nhiên nói: “Cô cười gì?”
Tôi chỉ chỉ... đống đồ dưỡng da, anh ta liền hiểu ý: “Yêu cầu của đạo diễn, nói mùa hạ sắp đến, nhất định không thể để cháy nắng.”
Tôi nghĩ cũng đúng Kiều Kỳ Kiều trong tiểu thuyết không phải trắng như tượng sao? Nhỡ bị cháy nắng thành một pho tượng đen...
Dọn dẹp đã khá ổn, lấy điện thoại ra nhìn, Vũ Văn Hạo gửi tin nhắn cho tôi, nói đã mua sẵn cơm, muốn tôi đến chỗ anh ăn trưa.
Tôi liền nói với George: “Không còn việc gì thì anh nghỉ ngơi đi, tôi đi đây. Chiều lại tôi đến đưa anh đi thăm trường. Tôi ở phòng 320, phòng cuối hành lang, có gì đến tìm tôi!”
“Đợi đã!” Anh ta gọi tôi, bộ dạng năn nỉ: “Có thể ăn cơm với tôi không? Tôi không hiểu quy tắc ở đây lắm.” Nói xong dùng đôi mắt như mèo nhìn tôi dò hỏi.
Nhìn bộ dạng đáng thương của anh ta, tôi nghĩ rồi gật đầu, trả lời tin nhắn cho Vũ Văn Hạo, nói tôi có việc không thể đến chỗ anh.
3.
Đừng nghĩ George yếu ớt, anh ta ăn được phết. Để chiêu đãi ngôi sao tương lai, tôi gọi thịt áp chảo, gà cay, ếch trâu luộc, canh gan lợn. Không ngờ tuy anh không cầm đũa quen nhưng ăn rất nhiều, vừa hít hà kêu cay, vừa đưa ngón cái ra hiệu ngon.
Một bữa cơm ba món chính và một canh, hầu như tôi không động đũa, chỉ mình anh ăn hết. Uống ngụm canh cuối cùng, anh xoa bụng, thỏa mãn nói: “Thật không ngờ, tuy tôi có đôi mắt xanh, nhưng lại có dạ dày Trung Quốc.”
George Trần xem ra không phải là người khó bắt chuyện. Vì là chủ nhà, nên tôi đến quầy thanh toán. Điện thoại vang lên, là Hàn Văn Hinh gọi.
“Ninh Khả, Ninh Khả, vừa có một tiểu sư muội gửi tin nhắn cho mình nói là cậu dẫn một anh chàng cực kỳ đẹp trai đi dạo trong trường, nghe nói còn dẫn về ký túc xá? Có việc này không?” Cô bạn hỏi dồn dập.
Tin tức truyền đi nhanh thật, ai bảo trách anh ta quá hấp dẫn.
“Không có, là sinh viên mới đến thỉnh giảng, trong trường bảo mình sắp xếp giúp anh ta.” Tôi đáp.
“Vậy sao. Mình còn cho rằng cậu có bạn trai mới.” Hàn Văn Hinh có chút thất vọng, nhưng lại hỏi tiếp, “rất đẹp trai đúng không? Anh ấy giờ ở đâu? Mình đến nhìn tận mắt xem!”
“Không sợ lão Khang nhà cậu ghen sao, bọn mình vừa ăn cơm xong, giờ về phòng đây.” Tôi cười ngắt điện thoại, cô bạn này thật tinh quái.
Đứng trước bàn ăn, tôi nói với George: “Ăn no chưa? Chưa ăn no cũng không thể ăn nữa, để anh quá béo tôi sẽ gặp phiền phức với đạo diễn! Theo tôi về ký túc, sẽ giới thiệu bạn học với anh.”
Có thể vì ăn của tôi nên anh ta hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng như lúc gặp mặt, đứng dậy ngoan ngoãn đi theo tôi. Trên đường về ký túc, anh có chút ngại ngại, nói: “Ninh Khả, lúc tôi đến không mang chăn. Tôi nghĩ là ở đây có. Giờ tôi ngủ không đắp chăn, sẽ lạnh phải không?”
Tôi cười khoái chí: “Đương nhiên sẽ lạnh! Ở đây là trường học, không phải là khách sạn, ai chuẩn bị chăn cho anh chứ?” Anh chàng này cũng thật là, quần áo, mỹ phẩm mang hai vali, lại quên mang chăn.
Anh liền hỏi: “Vậy sao giờ? Ở đâu bán?”
“Anh yên tâm, không cần mua. Thời tiết giờ ấm rồi, tôi đưa chăn trên giường tôi cho anh, chăn để đắp mà, tôi cũng thừa một cái, có thể cho anh mượn, nếu anh không chê. Dù sao anh cũng chỉ ở hai tháng, mua cũng lãng phí. Ga giường, vỏ chăn, vỏ gối anh phải tự mua, đợi lát tôi đưa anh đi mua.”
Anh nghe xong trên mặt vui hẳn, lộ ra hàm răng trắng: “Không chê, không chê, cảm ơn cô!”
Tôi đưa anh đến phòng 320 của tôi, cầm chăn chuẩn bị đưa đến phòng 307 thì Hàn Văn Hinh bước vào. Tôi vội giới thiệu họ với nhau: “Hàn Văn Hinh, đây là bạn học mới của bọn mình George Trần. George, đây là Hàn Văn Hinh của lớp chúng ta.”
Hàn Văn Hinh nháy nháy mắt với tôi, sau đó chào anh: “Xin chào, xin chào, hoan nghênh đến trường chúng tôi!” Anh gật đầu, không đáp lời. Tôi vội lấy lại không khí: “Tiếng Trung của George không tốt lắm.” Thực ra tôi phát hiện ra anh ta không phải tiếng Trung không tốt mà là luôn có chút kháng cự và khoảng cách với người lạ.
Anh chuyển chăn đến phòng 307. Hàn Văn Hinh lẩm bẩm: “Thật là đẹp trai! Vừa cao, hai đôi mắt phóng điện. Đáng tiếc không nhiệt tình lắm, không phải người nước ngoài khá thoải mái sao? Ái dà, anh ta học gì ở lớp chúng ta? Thật kỳ quái!”
Nhìn thấy cô bạn tinh quái hứng thú, tôi chen vào: “Lão Khang nhà cậu đâu? Hai người không phải sống cùng nhau rồi sao?”
Cô bạn lại thở dài: “Ừ, đều là vợ chồng rồi. Xem ra câu nói đó vẫn đúng, khoảng cách tạo ra sự cuốn hút, cả ngày bên nhau cũng vô vị!”
“Nên cậu đòi đến xem anh chàng đẹp trai?”
“Ha ha, mình chủ yếu xem các cậu có khả năng phát triển không, để cậu một mình ở đây mình cũng áy náy!”
“Vậy cậu thấy có hay không?” Tôi hỏi.
Cô bạn ôm vai tôi cười tinh nghịch: “Có, có nhiều! Anh chàng đẹp trai vậy, lẽ nào không lọt vào tầm mắt cậu? Nhìn xem, ngay cả chăn cũng để anh ta ôm đi rồi!”
Chúng tôi cười “gian xảo”, lúc này điện thoại tôi vang lên, là Vũ Văn Hạo. Nửa ngày bận rộn, tôi không còn thời gian để nghĩ đến anh.
‘‘Ninh Khả, em bận xong chưa?”
Tôi nói: “Xong rồi, giờ đang ở ký túc nói chuyện.”
“Vậy em tranh thủ qua đây nhé, hôm nay có người rất nhớ em!”
“Được, em đến ngay.”
Tôi nhìn Hàn Văn Hinh nói: “Mình giờ phải ra ngoài, cậu tiếp tục ở đây hay đến phòng 307 với anh chàng đẹp trai hay về với Khang Minh Huân?”
“Lần này cậu đều sai rồi. Chiều mình phải đi thư viện, Giáo sư Thành sắp xếp cho mình một nhiệm vụ cực kỳ gian nan, mình thật đáng thương!” Nói xong liền vội đi.
Tôi sửa sang lại rồi đi cùng ra, đến cầu thang nghĩ lại liền quay lại gõ cửa phòng 307. Cửa mở ra hóa ra không chỉ một mình anh ta. Trên giường vẫn chưa có đệm là một cô gái tóc dài, chính là hoa khôi của khoa Thông tin. Chúng tôi làm quen.
Tôi hỏi George: “Chiều còn cần tôi đi mua đồ cùng anh không? Tôi cho anh số điện thoại, có gì gọi cho tôi, giờ tôi phải đi có việc.” Nói xong tôi lấy giấy bút ra, viết số cho anh ta.
Anh ta nhận lấy, đưa tôi ra cửa nói: “Nếu đi mua đồ, tôi sẽ gọi cho cô.”
Nhìn anh ta đứng ở cửa, tôi nghĩ George Trần vẫn đúng là sinh ra để làm ngôi sao, đến trường mới có mấy giờ đồng hồ đã có một nửa nữ sinh trong trường biết anh ta. Phòng 307 trước giờ im ắng, có lẽ không lâu sau sẽ là những ngày huy hoàng.