- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tình Yêu Bình Thường Của Ác Ma Và Dê Con
- Chương 4
Tình Yêu Bình Thường Của Ác Ma Và Dê Con
Chương 4
Cậu em Kim đang suy nghĩ hoảng hốt nhớ lại nụ hôn tối hôm qua. Không hề nghe hiểu Nhan Lĩnh đang nói cái gì, theo bản năng “ừ” một tiếng. Đợi đến lúc cảm giác một đôi bàn tay độ ấm cực cao đang xoa nắn đùi mình, vuốt ve mông mình, mới phát hiện bản thân đã rơi vào miệng sói thì đã quá muộn. Phản xạ có điều kiện muốn nhảy dựng lên, lại bị Nhan Lĩnh gập chân đè chặt cái eo của cậu lại. Cậu em Kim bị dọa liều mạng muốn tránh đi, nhưng chuyên gia đánh nhau há lại có thể để loại người thường như cậu này phản kháng được.
Nhan Lĩnh cởi bỏ đai lưng của cậu em Kim, trói chặt hai cánh tay đang quơ lung tung kia ra đằng sau, cười lạnh một tiếng sau đó lại đem chiến trường quay về cái mông xinh xắn chắc mẩy. Ngón tay dính đầy dầu trơn theo phía rãnh mông chậm rãi đẩy mạnh, không ngừng xoa bóp lên những nếp nhăn trên cửa mình, tay kia thì vòng ra phía trước người cậu em Kim cầm lấy du͙© vọиɠ hơi ngẩng đầu của cậu, nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve vài cái, thứ đó giống như có sức sống lập tức đứng thẳng lên.
Nhan Lĩnh ngược lại không hề động, chỉ hơi hơi nới nắm khí quan nóng bỏng kia, toàn tâm toàn ý tiến công động khẩu bịt kín phía sau nương theo chuyển động mềm mại thuần thục cùng chất lỏng trơn trượt trên đầu ngón tay, Nhan Lĩnh thuận lợi đem ngón giữa cắm vào mật huyệt, bắt đầu thong thả đâm ấn.
Cậu em Kim trừ lúc đầu chỉ kêu rên một tiếng ra liền cắn chặt răng, hết sức bảo trì thanh tỉnh. Nhan Lĩnh đối với chống cự của cậu không nói một câu, chỉ cẩn thận tìm kiếm ở trong cơ thể cậu, rốt cuộc lúc đi qua một nơi nào đó lửa nóng trong tay kia không thể khống chế bắt đầu run rẩy. Nhan Lĩnh cười thầm, dùng ngón tay khéo léo ma xát chỗ đó một chút đến tận khi cả thân thể người dưới thân bắt đầu uốn éo. Anh buông bàn tay đang nắm lấy ‘thằng nhỏ’ của cậu em Kim đi lấy bình dầu, dựa vào ngón tay đang đâm vào kia đem chất lỏng trơn trượt tiến vào hậu môn dần dần mở ra, ngón tay chọc vào bên trong cậu em Kim cũng tăng lên ba ngón.
Nhóc con bị xâm nhập chỉ cảm thấy trong cơ thể như muốn bốc cháy, nghĩ muốn giải thoát nhưng tay của Nhan Lĩnh từ đầu đến cuối chỉ đưa đẩy không nhanh không chậm. Cậu em Kim dần trở nên không kiên nhẫn, theo hoạt động của ngón tay thân thể dần bắt đầu hưởng ứng. Nhan Lĩnh khẽ cười một tiếng, thu lại chân trái vẫn đang áp chế cậu em Kim, động tác trên tay lại càng ngày càng chậm.
Cậu em Kim bị cọ sát gần như muốn phát khóc, không ngừng lầm bầm khó chịu, vòng eo vặn vẹo dần dần kịch liệt.
Nhan Lĩnh nhìn thấy lớp mồ hôi rất mỏng trên làn da màu mật, nghe tiếng rêи ɾỉ gần như nức nở, rốt cuộc vừa lòng.
Anh đưa tay nâng cái eo thon nhỏ được trời ưu đãi của cậu em Kim, duy trì tư thế rút ngón tay đang mân mê cái mông của nhóc kia ra, đổi thành lão Nhị thô dài nóng bỏng của mình. Cậu em Kim bị nhiệt độ nóng bỏng đâm vào trong cơ thể một cái, nhiệt độ cơ thể càng cao hơn. Nhan Lĩnh thử điều chỉnh góc độ tiếp xúc, chỉ cảm thấy lỗ nhỏ đang ngậm chặt thứ kia của mình mềm mại chặt chẽ, không khỏi lại to lên một vòng.
Cậu em Kim tuy là lần đầu tiên bị người đâm, nhưng Nhan Lĩnh cố ý chậm lại tốc độ để gia tăng tính thích ứng của cậu, liền dày vò đến mức làm cậu hận không thể chồm qua cắn chết anh.
Nhan Lĩnh vẫn tiếp tục cử động chậm chạp, cậu em Kim xem như khắc sâu hiểu biết cái gì gọi là sự chịu đựng, thứ thô to đang chôn ngập trong cơ thể chậm rãi đâm chọc rồi ma xát nơi có cảm giác nhất của cậu, lại chậm rãi rút ra. Hơn nữa bởi vì bị hai bàn tay đang cố định ở eo hϊếp bức làm cậu ngay cả tự mình hoạt động cũng không được, rốt cuộc không nhịn được bắt đầu khóc nức nở.
Nhan Lĩnh lại vào lúc này thúc mạnh vào, cậu em Kim thét lên một tiếng chói tai thiếu chút nữa bắn ra. Nhan Lĩnh sớm có chuẩn bị, vẫn bóp lấy đầu nấm phía trước của nhóc kia. Sau hung ác lại là tra tấn dịu dàng, Nhan Lĩnh bảo trì bước đi sáu cạn một sâu thu phóng tự nhiên.
Cậu em Kim chỉ cảm thấy trong cơ thể vừa thích vừa ngứa, muốn bị Nhan Lĩnh không hề lưu tình xỏ xuyên qua, chỉ là quyền chủ động không hề ở trong tay cậu, bị người thong thả đưa đẩy theo quy luật, cậu kìm lòng không được lớn tiếng khóc kêu.
Khi cậu cảm thấy mình phải chết ở trong tra tấn không có hồi kết thúc, thứ trong cơ thể rốt cuộc bắt đầu tăng tốc độ. Cậu em Kim một mặt nghĩ mình lập tức sẽ bị đâm nát, một mặt nghênh đón cao trào hoa mắt. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt dâng trào làm cậu em Kim trong nháy mắt thất thần.
Nhan Lĩnh không hề khách khí bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể cậu em Kim, nằm ở trên người cậu chờ đợi dư vị thoải mái tuyệt vời từ từ tiến đến. Nhìn thấy nhóc vẫn đang thất thần, anh không khỏi bật cười. Cậu em Kim là một thanh niên cường tráng, nhưng tư vị của hậu đình quả thật xứng với cực phẩm. Co dãn tuyệt hảo, tế mật mềm mại. Tuy chưa bao giờ trải qua huấn luyện đặc thù, đã có thể hiểu được làm thế nào cho cả hai bên lúc làʍ t̠ìиɦ đều sung sướиɠ.
Sau khi Nhan Lĩnh tắm rửa sạch sẽ, phát hiện cậu em Kim vẫn chưa hoàn hồn thì vô cùng đắc ý. Vươn tay qua xoa xoa tóc nhóc kia, hỏi: “Này, nhóc Kim, cảm giác như thế nào?”
Cậu em Kim nghĩ quả thực thích muốn chết, lại chết cũng không nói ra miệng. Cậu ngẩng đầu nhìn tên khốn ác liệt kia, nhẹ nhàng nói: “Anh, có thể, việc ấy, hôn em một chút.” Tuy cảm thấy rất ngại nhưng cậu em Kim vẫn dũng cảm đưa ra yêu cầu.
Nhan Lĩnh ngẩn người, nhìn thấy đôi mắt đen trắng rõ ràng trước mặt có biểu tình khờ dại vô tội liền giật mình, đưa tay vén sợi tóc dừng ở trên trán nhóc kia, dịu dàng nói: “Ngoan, khi hôn môi phải nhắm mắt lại.” Nhìn thấy người lập tức nghe lời, trên mặt bởi vì chờ đợi khó hiểu mà mang theo ánh sáng thánh khiết, Nhan Lĩnh bắt đầu cảm thấy nụ hôn này thật sự cần dịu dàng.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng ấn lên hai phiến môi đang chờ đợi một cái, sau đó đỡ lấy cằm của nhóc kia dùng đầu lưỡi nóng ướt tỉ mỉ liếʍ láp mân mê hai cánh môi, chờ nó giống như đóa hoa sắp nở rộ nhẹ nhàng run rẩy mở ra liền dịu dàng mà dứt khoát cậy khớp hàm của cậu ra công chiếm khoang miệng của cậu. Nụ hôn dần dần trở nên sâu hơn. Nước mắt của cậu em Kim không biết từ lúc nào đã bắt đầu chảy xuống.
Nhan Lĩnh vừa hôn vừa nghĩ, nhóc Kim Nghị Tu này ngoan ngoãn làm người ta yêu thương, lại làm anh không chán ghét chất lỏng đắng chát từ khóe miệng chảy vào.
Khi nụ hôn vừa chấm dứt hô hấp của cậu em Kim đã sắp ngừng lại, nhìn thấy nụ cười yeu chiều trên mặt của Nhan Lĩnh liền có chút thẹn thùng. Cách hôn của Nhan Lĩnh cùng phương pháp làʍ t̠ìиɦ của anh giống nhau, tiến độ thong thả mà rất bình tĩnh, từng chút từng chút triền miên đến tận xương.
Nhan Lĩnh nhìn thấy ánh mắt ngập nước của cậu em Kim, hô hấp hỗn loạn cùng vẻ đỏ ửng trên khuôn mặt mình thích, nghĩ nếu cậu em Kim cường tráng như trâu vậy lại đến một lần hẳn cũng không sao, tay đã sớm từ xương quai xanh của thằng bé trượt xuống l*иg ngực.
Cậu em Kim đột nhiên mở to hai mắt, cuống quít quay đầu đi chỗ khác, ngay cả cổ cũng đã đỏ rực.
Nhan Lĩnh bất giác nhếch khóe môi, tay càng trượt xuống dưới.
Đúng lúc xuân ý dạt dào có người lại ra sức gõ cửa quấy rầy không khí đang lên cao. Nghĩ muốn không để ý tới, người tới lại càng có xu thế gõ đến thủng cửa.
Nhan Lĩnh chửi một tiếng, giật tung cánh cửa bên trong ra, xuyên qua cánh cửa inox rống: “Mày gõ cái mẹ gì, mắt mù không nhìn thấy chuông cửa à?” Người chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ cơn tức đều rất lớn, Nhan Lĩnh lại là người phun hỏa cấp rồng.
Người ngoài cửa bị rống cho ngơ ngẩn, lắp bắp hỏi: “Anh giai, mua dao làm bếp không?”
Nhan Lĩnh lần này tức đến đỉnh đầu rồi, gõ bảng nhỏ bằng thép trên cửa tiếp tục rống: “Trên mặt anh lớn lên cái bóng đèn à? Cái chữ lớn như vậy còn không nhìn thấy? Chúng tôi ở đây xin miễn chào hàng!!”
Người ngoài cửa lại càng co rúm lại: “Anh giai, tôi không biết chữ.” … -_-|||
Nhan Lĩnh tức hộc máu, tiếng sập cửa cả tầng đều nghe thấy. Trở lại liền nhìn thấy cậu em Kim đang chống sô pha xiêu xiêu vẹo vẹo muốn về phòng, vội vàng tiến lên mắng: “Nhóc cậu khoe mạnh mẽ gì chứ, thành thật nằm xuống!”
Cậu em Kim rụt rụt cổ, giải thích: “Không phải, cái đó, trên người em khó chịu, muốn đi tắm.”
Tâm tư cầm thú của Nhan Lĩnh bị phá rối như vậy liền hoàn toàn biến mất, nhìn thấy nhóc con đối diện cũng không tức giận được. Anh thuận tay ôm lấy thằng bé cao 1m82, uy hϊếp nói: “Nhóc cậu đừng tránh đấy, tôi mà nhẹ buông tay ra thì tuyệt đối người ngã chết chính là cậu.”
Cậu em Kim tuy cảm thấy không tự nhiên nhưng vẫn không dám phản kháng, tùy ý Nhan Lĩnh ôm cậu vào phòng tắm. Nhìn thấy cánh tay rõ ràng gầy yếu hơn mình một vòng nói “Thật không biết ánh mắt của chị em nhìn thấy người nào vậy, mỗi ngày khắp nơi tuyên dương anh là cỡ nào dịu dàng nhã nhặn.”
Nhan Lĩnh đang giúp cậu gội đầu, một mặt xoa lên mái tóc đen nhánh một mặt hừ nói: “Nhóc cậu đừng được tiện nghi khoe mẽ, là ai mỗi ngày nấu cơm cho cậu, là ai giúp cậu đánh nhau, hiện tại là ai ngay cả tắm đều giúp cậu tắm. Tôi còn không đủ dịu dàng nhân hậu sao?”
Cậu em Kim bắt đầu không được tự nhiên, lúng túng nói: “Gì chứ, em lại chưa nói con người anh không tốt.”
Nhan Lĩnh cười ha hả: “Chúng ta tốt đúng không, cậu nói đi, tôi cũng chưa tốt, hả?”
Cậu em Kim bị Nhan Lĩnh ba trêu hai chọc, xấu hổ gần như muốn chui vào trong nước. Trong lòng lại ngọt ngào nghĩ, Nhan Lĩnh tuy tính tình cùng đầu lưỡi đều rất độc, nhưng cũng biết chiếu cố người rất cẩn thận.
Cậu em Kim như thiếu nữ ôm ấp tình cảm đầu đời cấm kỵ, nhưng tình huống trên thực tế chẳng qua là do Nhan Lĩnh cảm thấy nhóc này thực nghe lời, theo thói quen coi cậu như người em trai mà chăm sóc chiếu cố.
Nhan Lĩnh tuy không phải loại tốt đẹp gì, nhưng tuyệt đối không luyến đệ tình kết (bệnh yêu em trai). Do cha mẹ bức hϊếp anh mới bất đắc dĩ phải gánh vác phần lớn trách nhiệm chăm sóc em trai, nhưng trong lòng vẫn rất oán giận. Hơn nữa em trai Nhan Lĩnh tuyệt không giống cậu em Kim gia bộ dáng “ngốc” dễ bị lừa, nên lại càng bị Nhan Lĩnh coi là gánh nặng.
Song dưới tình huống này không thể nói cậu em Kim gia hoàn toàn không có chút cơ hội nào, dù sao Nhan Lĩnh cũng cùng cậu lên giường. Nhan Lĩnh, loại người thối nát từ trước đến nay vẫn tuân theo tôn chỉ “Yêu” là “Làm”. Cậu em Kim nếu bằng lòng để anh làm vậy, như thế cái ngày đạt đến lưỡng tình tương duyệt cũng không còn xa.
Đạo lý thâm sâu như vậy dựa vào chỉ số thông minh của cậu em Kim đương nhiên không thể lý giải nổi. Cậu bị kỹ thuật trên giường của Nhan Lĩnh chinh phục. Bình thường chỉ cần âu yếm cậu ba giây, cậu lập tức giương cờ trắng đầu hàng, chống cự hoàn toàn biến mất mặc cho Nhan Lĩnh một lần lại một lần làm. Mà trên cơ bản Nhan Lĩnh thực tủy biết vị (ăn rồi sinh nghiện), làm sao có thể chấm dứt được tình trạng động dục. Nơi thường làm nhất là cửa cùng phòng tắm, số lần nhiều không kể xiết. Song phương thức làʍ t̠ìиɦ vẫn thật ôn hòa. Bởi vậy có thể nhìn ra Nhan Lĩnh đã kiềm chế đến tận cùng. Từ cửa vào trong nhà cũng không muốn đi thêm bước nào nữa.
Trong phòng tắm làm vệ sinh cơ thể xong, dù sao kham thêm một con trâu ngốc cũng không khác gì, có khác cũng chỉ ở chỗ đó là tiểu cừu hay đi tới đi lui, làm chuyện tiêu hao thể lực. Về phần thủ pháp làʍ t̠ìиɦ nhẹ nhàng chậm rãi, chính là bởi vì Nhan Lĩnh cảm thấy so với làm kịch liệt thì chịu đựng được sức ép lại càng tốt hơn. Chú ý lời nói thì có thể phát hiện, Nhan Lĩnh làm chuẩn bị, cho đến bây giờ chỉ nhằm vào bộ vị trọng điểm. Người này, muốn đạt đến đỉnh cao.
Cậu em Kim lại có thể đem hết thảy những điều này giải thích theo hướng tích cực, nhóc con này ngu ngốc cùng trì độn, cũng thực không phản đối.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tình Yêu Bình Thường Của Ác Ma Và Dê Con
- Chương 4