Chương 9

Nói xong lời này, bản thân Cam Đường cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù trước mắt cô chưa tính đến chuyện kết hôn, nhưng cô biết hôn nhân không phải trò đùa. Biết vậy nhưng cô vẫn đưa ra quyết định này, bởi vì anh là Đoàn Thương Dữ, là người cô tin tưởng nhất ngoài gia đình cô ra.

Cam Đường nói xong, đầu óc Đoàn Thương Dữ ù ù trống rỗng vài giây, trong lòng vẫn căng thẳng, sợ đây chỉ là ảo giác, là anh nghe lầm. Anh nắm chặt điện thoại, anh mở miệng xác nhận với cô, thanh âm rất thấp, trong khàn khàn có chút run rẩy: "Cậu, cậu nói lại lần nữa được không?”

Lúc này Cam Đường cũng căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi nên không phát hiện ra sự khác thường trong giọng nói của Đoàn Thương Dữ. Nghe anh hỏi thế thì vô thức đáp lại: “Tôi nói chuyện cậu nhờ tôi lúc nãy ấy, tôi đồng ý.” Sau khi lặp lại, cảm xúc Cam Đường cũng dần bình tĩnh lại, tư duy cũng trở nên rõ ràng hơn. Cô nói tiếp: "Nhưng còn về chuyện này phải thu xếp thế nào thì chúng ta vẫn cần gặp mặt nói chuyện, cậu thấy sao?”

Giờ phút này, hai mắt Đoàn Thương Dữ sáng rực, khóe mắt hàng mày cũng chứa đầy vui mừng. Anh âm thầm hít sâu một hơi, buông lỏng nắm tay: "Được, ngày mai gặp được không?"

Cam Đường: “Ừ được, mấy giờ cậu tan làm?”

Đoàn Thương Tự: “Trước năm giờ.”

"Được rồi, vậy tối mai chúng ta cùng ăn bữa cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Cậu muốn ăn gì để tôi kêu thư ký Cao đặt nhà hàng."

Không chút nghĩ ngợi, Cam Đường nói ngay: "Lẩu."

Tất nhiên Đoàn Thương Dữ không phản đối, thương lượng xong cũng đã muộn, hai người cũng cúp điện thoại. Nghe thấy tiếng ‘tút’ cúp máy, Cam Đường mềm nhũn lưng, nằm trên đệm mềm mại, điện thoại vẫn nằm trong lòng bàn tay cô. Cô lại nhìn trần nhà trắng như tuyết, trái tim vốn đã bình tĩnh không hiểu sao lại dậy sóng, ‘thình thịch’ đập không ngừng.

Cô thực sự đã đồng ý kết hôn giả với Đoàn Thương Dữ, đã không còn đường lui nữa... Cam Đường có chút hoảng hốt, cô cảm thấy mình to gan thật, hôn nhân thương mại quá hoang đường nhưng kết hôn giả cũng không tốt hơn là bao. Nhỡ mà chuyện này bại lộ thì cái mạng nhỏ của cô khó mà giữ được. Nghĩ đến đây, Cam Đường bất giác rùng mình.

Thôi thôi không nghĩ đến nữa, dù sao cô cũng nói là đồng ý rồi, muốn đổi ý cũng không được. Ngày mai bọn họ phải gặp mặt để bàn chuyện này kỹ hơn, bây giờ thì đi ngủ thôi. Nghĩ thế, cô chui vào trong chăn, hoàn toàn quên mất việc rửa mặt và bôi kem dưỡng ẩm sau khi gỡ mặt nạ.

Về phần Đoàn Thương Dữ thì sau khi cúp máy, anh chậm rãi từ sô pha đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng khách, máu huyết toàn thân lập tức sôi trào, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên. Lòng bàn tay siết chặt không còn là biểu hiện cho thấy sự căng thẳng của chủ nhân mà là sự phấn khích không thể kiểm soát.

Anh đi tới đi lui rồi lại quay về ngồi trên ghế sô pha, Đoàn Thương Dữ nhặt chiếc điện thoại anh tùy tay vứt trên ghế sô pha lúc trước lên. Anh mở We Chat, ấn vào ảnh đại diện của trợ lý Cao. Anh định nhắn tin để anh ta sắp xếp nhưng nghĩ lại, vẫn trực tiếp gọi điện thoại cho anh ta.

Khi Đoàn Thương Dữ điện đến, trợ lý cao vừa mới tắm xong, từ phòng tắm đi ra. Bạn gái ngồi ở đầu giường cầm chiếc điện thoại rung liên hồi của anh ta, gương mặt xinh đẹp hơi đổi sắc, thấy anh ta đi ra thì sẵng giọng: “Này, sếp anh gọi.”

Trợ lý Cao nghe thế thì trong lòng lộp bộp rơi xuống, anh ta tưởng sếp có chuyện gấp, cần anh ta đi xử lý, dù sao thì anh ta đã theo anh bao nhiêu năm như thế, loại chuyện này cũng không phải lần một lần hai. Đương nhiên anh ta cũng nhìn thấy vẻ mặt không vui của bạn gái, anh ta nhận điện thoại rồi còn tiện tay ôm người vào lòng, âm thầm an ủi.

Cuộc gọi kết nối, giọng nói của Đoàn Thương Dữ truyền đến.

Khi bạn gái trợ lý Cao nghe bạn trai mình trả lời ‘được, tôi sẽ làm ngay’ thì gương mặt còn ôm chút mong chờ lập tức tan biến. Cô nàng giãy ra khỏi l*иg ngực bạn trai, chụi tọt vào chăn, nghẹn ngào nói: “Đủ rồi, đủ rồi, anh không cần phải giải thích nữa, anh đi làm việc đi.”

Trợ lý Cao không nói gì mà chỉ ngồi bên mép giường, hoàn thành nhiệm vụ ông chủ giao cho, đặt một nhà hàng lẩu... Sau khi đặt xong, trợ lý Cao gửi tin nhắn cho ông chủ rồi lập tức hóa thành sói, xốc chăn bổ nhào về phía bạn gái. Bạn gái ngạc nhiên, không đi nữa à?

Sáng sớm, Đoàn Thương Dữ đến công ty đúng giờ.

Khi nhìn thấy Đoàn Thương Dữ, mấy người trong phòng thư ký đứng dậy cung kính chào hỏi anh. Đoàn Thương Dữ chỉ gật đầu với họ rồi không thèm ngoảnh lại, đi thẳng vào văn phòng. Hiển nhiên các thư ký đã quen với sự lạnh lùng của sếp mình, thấy anh đi vào văn phòng thì bọn họ ngồi xuống, tiếp tục bận rộn với công việc của mình. Sầm Vi nhìn chằm chằm về phía văn phòng vài giây rồi đứng dậy rời khỏi bàn làm việc.

Mấy thư ký bên cạnh cô ta không để ý lắm, mãi đến khi nhìn thấy cô ta bưng cà phê trở lại, đi về phía văn phòng của tổng giám đốc thì mới nhận ra. Khó trách thư ký Sầm được coi trọng hơn bọn họ, cũng không phải không có lý do. Sau khi ngồi xuống, Đoàn Thương Dữ không mở máy tính như thường lệ mà nhắm mắt đưa tay lên xoa mi tâm. Tối hôm qua anh mất ngủ, trằn trọc đến nửa đêm mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, anh ngủ còn không tới ba tiếng. Ngay khi anh định gọi phòng thư ký bưng ly cà phê vào thì tiếng gõ cửa từ cửa văn phòng truyền đến.

Đoàn Thương Dữ lãnh đạm nói: “Vào đi.”

Dứt lời, Sầm Vi đẩy cửa bước vào. Đoàn Thương Dữ ngẩng đầu nhìn sang và tất nhiên anh cũng nhìn thấy ly cà phê trong tay cô ta. Phòng thư ký của anh có không ít người, Sầm Vi là một trong số đó và là người xuất sắc nhất trong phòng, hiểu cách đối nhân xử thế không chê vào đâu được. Cẩn thận, tỉ mỉ, chú ý đến chi tiết, trợ lý Cao cũng đã khen ngợi rất nhiều lần.

Sầm Vi: "Tổng giám đốc Đoàn, uống cà phê cho tỉnh."

Đoàn Thương Dữ gật đầu với cô ta: “Để đó đi, cảm ơn.”

Sầm Vi đến gần, đặt tách cà phê lên mép bàn làm việc của Đoàn Thương Dữ. Sầm Vi hiểu rõ tính cách của Đoàn Thương Dữ, vì thế sau khi đặt tách cà phê xuống, cô ta không nói nhiều lời mà chỉ hơi gật đầu rồi ra khỏi phòng y như vẻ một cô thư ký làm tròn trách nhiệm.

Sầm Vi vừa ngồi xuống bàn làm việc thì trợ lý Cao cũng đến. Sau khi trao đổi công việc với đám thư ký bọn họ, anh ta ôm lấy văn kiện đi vào văn phòng. Bước vào trong, thứ đầu tiên đập vào mắt anh ta là tách cà phê đã uống một nửa ở trên bàn, sau đó thì nhìn thấy quầng thâm mờ mờ vì không ngủ ngon của anh, anh ta quan tâm hỏi: “Sếp, tối qua anh không ngủ được à?”

Đoàn Thương Dữ ở trước mặt trợ lý Cao có hơi tùy ý, nhưng cũng chỉ ‘ừ’ một tiếng, không nói nhiều. Trợ lý Cao thấy thế thì thức thời không nhắc đến chủ đề này nữa, chỉ là trong đầu bỗng có một tia sáng, anh ta nhớ đến cuộc điện thoại tối qua. Hôm qua anh ta không kịp suy nghĩ tỉ mỉ, hôm nay suy nghĩ cẩn thận thì mới thấy có chuyện gì đó sai sai. Đã muộn như thế mà còn gọi cho anh ta, bảo anh ta đặt hẹn một quán lẩu? Tuy anh đã kiểm soát tâm tình nhưng anh ta vẫn nghe ra sự vui vẻ và phấn khích trong giọng nói của anh. Chắc không phải vì chuyện hợp tác, nếu không thì anh ta không thể không biết được. Nghĩ đến đây, trong lòng trợ lý Cao đã đoán được người đó là ai.

Cam Đường ngủ thẳng đến khi tự tỉnh dậy nhưng đêm qua cô ngủ không ngon giấc bởi vì cô nằm mơ thấy một con thỏ đang ăn cỏ gần hang, cô khuyên nó đừng ăn nữa, sắp ăn sạch rồi nhưng nó không thèm để ý đến cô. Kỳ lạ hơn là những ngọn cỏ bị thỏ ăn chẳng mấy chốc lại lớn lên, dày đặc…

Cam Đường nhắm mắt lại vài giây rồi mới với tay lấy chiếc điện thoại dưới chăn. Sau khi mở khóa, cô nhanh chóng chú ý đến thời gian và địa điểm mà Đoàn Thương Dữ đã gửi cho cô vào lúc sáng. Có lẽ là do giấc mơ kỳ lạ kia, cô thất thần trong giây lát rồi mới tỉnh táo lại và nhớ đến việc cô chính miệng đồng ý với đề nghị hoang đường của Đoàn Thương Dữ.

Ồ, thảo nào đêm qua cô cứ mơ thấy một con thỏ ăn cỏ bên hang, hóa ra cô là con thỏ đó. Cam Đường không thể lật lọng quay đầu bỏ chạy, chuyện này như ván đã đóng thuyền rồi. Nghĩ đến đây, Cam Đường cũng không õng ẹo rối rắm nữa, cô mở We Chat, trả lời tin nhắn của Đoàn Thương Dữ rồi rời giường rửa mặt, xuống nhà ăn cơm. Buổi chiều, Cam Đường trang điểm thay quần áo rồi ra khỏi cửa.

Bà Dư đang tưới khóm hoa hồng bảo bối của bà ở trong sân, thấy Cam Đường mặt mày rạng rỡ chuẩn bị đi ra ngoài thì hỏi: "Đường Đường, con ra ngoài giờ này à? Không ở nhà ăn cơm tối hả?”

Cam Đường: “Vâng, con có hẹn ăn tối với Đoàn Thương Dữ. Đi đây, thưa bà Dư.”

Bốn mươi phút sau, Cam Đường đến nhà hàng lẩu Đoàn Thương Dữ đã đặt trước, sau khi báo số phòng VIP, một người phục vụ tận tình đích thân đưa cô đến phòng. Từ người phục vụ, Cam Đường biết Đoàn Thương Dữ đã đến phòng VIP trước, cô bắt đầu căng thẳng. Cam Đường có chút buồn bực, bản thân và Đoàn Thương Dữ đang quen biết bao nhiêu năm, số lần căng thẳng vì anh cộng lại cũng không nhiều bằng hai ngày nay.

Người phục vụ dẫn cô đến cửa phòng rồi rời đi, Cam Đường âm thầm thở dài, gõ cửa phòng VIP rồi mở cửa đi vào. Trợ lý Cao đã đặt một phòng VIP cho từ hai đến bốn người, diện tích không lớn nhưng bài trí rất trang nhã, nước lẩu đã được đặt trước ở giữa bàn ăn. Bọn họ thường ăn lẩu uyên ương, nước trắng và nước đỏ sôi sùng sục, làn khói dày đặc. Không khí trong phòng riêng tràn ngập mùi thơm cay độc đáo của lẩu, Cam Đường ngửi mùi thơm hấp dẫn này, căng thẳng trong lòng như được xua tan đi không ít.

Đoàn Thương Dữ từ sau bàn ăn đứng lên, giúp cô kéo ghế ra, nói: "Nào, lại đây ngồi đi."

Cam Đường gật đầu, đặt túi xách lên ghế sô pha nhỏ ở bên cạnh rồi đi tới.

“Cậu đến được bao lâu rồi?” Cam Đường hỏi anh.

Đoàn Thương Dữ nói: "Mới mười phút."

Đoàn Thương Dữ đưa thực đơn qua: “Tôi gọi món trước rồi, cậu xem thử xem có cần thêm gì không.”

Cam Đường xua tay nói: "Không cần, cậu còn không biết tôi thích ăn gì chắc?”

Cam Đường không nhận ra lời nói của mình có gì lạ bởi vì sự thật là như vậy, họ đã quen biết nhau nhiều năm như thế, họ biết rõ sở thích của nhau, vì vậy ai gọi món cũng không quan trọng. Nhưng cô lại không chú ý đến khóe miệng của Đoàn Thương Dữ khẽ nhếch lên khi nghe cô nói vậy.

Đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa, là phục vụ bưng thức ăn lên. Người phục vụ đẩy một chiếc xe ăn sạch sẽ đi vào, xe ăn được bày biện gọn gàng với thịt tươi và rau xanh, đặc biệt tươi ngon. Người phục vụ đẩy xe ăn đến gần bàn ăn rồi lịch sự rời khỏi phòng riêng, còn mắt Cam Đường thì dán chặt vào hàng rau đầu tiên không rời, bởi vì khi nhìn những loại rau tươi xanh này cô chợt nhớ tới con đang điên cuồng ăn cỏ gần hang trong giấc mơ tối qua.