Chương 26

Sau khi thanh toán tiền, Cam Đường nhớ lại lời Tống Giảo Giảo nói. Cô và Đoàn Thương Dữ đã kết hôn được một thời gian, nhưng ngoài ba mẹ, người lớn hai bên gia đình và Tống Giảo Giảo ra thì không ai biết chuyện, bọn họ cũng chưa đề cập việc này với nhóm Triệu Thanh Nghiên. Nghĩ tới đây, cô đeo dép lê, định tới gõ cửa phòng Đoàn Thương Dữ, nhưng chưa kịp gõ cửa đã biết anh không có bên trong mà đang ở thư phòng.

Cam Đường đứng im một chỗ suy ngẫm, hình như khoảng thời gian gần đây Đoàn Thương Dữ rất bận, về cơ bản thì tối nào anh cũng ngồi trong thư phòng xử lý công việc. Nghĩ vậy, Cam Đường rón rén đi nhẹ nói khẽ, quay về phòng ngủ. Có lẽ giờ cô không nên quấy rầy anh, đợi sáng mai nói sau.

Vào bữa sáng ngày hôm sau, bình hoa hồng đặt trên bàn ăn thu hút toàn bộ sự chú ý của Cam Đường, khiến cô quên mất việc mình muốn nói. Đến khi ngồi lên xe, trên đường tới công ty Cam Đường mới sực nhớ lại, cô nghiêng đầu nói với Đoàn Thương Dữ: “Hình như chúng ta đã quên một chuyện.”

Đoàn Thương Dữ nhìn cô: “Chuyện gì?”

Cam Đường đáp: “Hai chúng ta kết hôn cũng được một thời gian, nhưng ngoài Giảo Giảo ra thì đám Lục Kinh Tả vẫn chưa ai biết.” Bạn bè bình thường thì không sao, nhưng bọn họ là bạn bè chơi với nhau suốt mười mấy năm, nếu đến chuyện này cũng giấu giếm có lẽ không được hay cho lắm.

Đoàn Thương Dữ ngẫm nghĩ: “Đúng là nên nói chuyện với bọn họ.”

“Tôi nghĩ chúng ta nên mời bọn họ một bữa đi?” Lúc ăn cơm sẽ tiện nói về việc của hai chúng ta với bọn họ hơn.

“Tất nhiên là được, nhưng mà…” Đoàn Thương Dữ ngập ngừng: “Sắp tới chắc chưa ăn được đâu. Kỷ Hựu sắp tham gia thi đấu nên khoảng thời gian này đang bị nhốt trong phòng huấn luyện, phải đợi cậu ấy thi đấu về.”

“Vậy à? Vậy thì đợi lúc cậu ấy quay về.”

“Ừm, chuyện này cứ để tôi sắp xếp.”

Chớp mắt một cái đã tới thứ sáu, Cam Đường hoàn thành shoot chụp ảnh cho tất cả người mẫu với những bộ trang phục hot trend. Sau khi mở họp với biên tập viên tạp chí để hoàn thành bước chọn ảnh, lúc quay về văn phòng cô thấy điện thoại có tin nhắn báo nhận hàng. Chiếc đồng hồ cô đặt mua cho Đoàn Thương Dữ đã về, vì vậy cô thu dọn đồ đạc, tan làm sớm.

Cô nhận hàng từ quầy để đồ chuyển phát nhanh ở cửa khu dân cư, sau đó mới quay về. Vừa vào tới cửa, việc cô làm đầu tiên là mở gói hàng chuyển phát nhanh, nó được đóng gói hết sức cẩn thận. Cam Đường kiểm tra một hồi, xác nhận đồng hồ không có vấn đề gì, bấy giờ cô cẩn thận bỏ chiếc đồng hồ vào trong hộp quà một lần nữa. Nghĩ lát nữa Đoàn Thương Dữ quay về sẽ đưa cho anh.

Giờ vẫn còn khá sớm so với thời gian Đoàn Thương Dữ tan làm, vì vậy Cam Đường cầm đồ lên tầng, thu dọn sơ qua căn phòng rồi tới thư phòng chỉnh sửa ảnh tạp chí. Đến khi chỉnh xong ảnh tạp chí, đang định chỉnh phần ảnh chụp nhanh thì Đoàn Thương Dữ gửi tin nhắn tới.

Đoàn Thương Dữ: Đêm nay tôi có việc đột xuất nên tối không về nhà, sáng mai tôi sẽ về.

Cam Đường có hơi thất vọng, xem ra cô không thể tặng đồng hồ cho anh vào đêm nay.

Cam Đường: Được, vậy tôi chờ cậu về.

Khi Đoàn Thương Dữ nhìn thấy dòng tin nhắn này, độ cong môi lại càng tăng cao.

Đoàn Thương Dữ: Được, cậu nhớ ăn uống đầy đủ.

Cam Đường đặt điện thoại xuống, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng lại tự hỏi tối nay mình phải ăn cái gì đây? Khoảng thời gian này cô thường ra ngoài ăn cơm với Đoàn Thương Dữ, hoặc không thì sẽ gọi cơm hộp về. Cam Đường không muốn ra ngoài, vì vậy cô mở app đặt pizza vị sầu riêng và trà sữa.

Giải quyết xong bữa tối, Cam Đường tiếp tục chỉnh sửa phần ảnh chụp nhanh của người mẫu. Ảnh chụp nhanh nhiều hơn ảnh tạp chí, chỉnh xong cũng phải gần mười một giờ. Cam Đường gửi qua mail cho biên tập viên tạp chí xét duyệt, sau đó đứng dậy vươn eo một cái mới quay về phòng tắm rửa.

Bên phía biên tập viên tạp chí cũng nhận được đoạn mail Cam Đường gửi tới. Trước đây, khi chọn ảnh phim cô ta đã nhìn ra tay nghề làm nhϊếp ảnh của Cam Đường, bây giờ thấy đống ảnh tạp chí cô gửi tới, đuôi lông mày cô ta khẽ nhếch, mặt tỏ vẻ hài lòng.

Sau khi xem xong mấy bức ảnh tạp chí, cô ta lại mở tệp ảnh chụp nhanh ra xem thử. Ngay sau đó, đôi mắt biên tập viên toát lên sự kinh ngạc. Kỳ này bọn họ mời khá nhiều người mẫu, và hình như cô đã sửa lại ảnh chụp nhanh cho từng người mẫu, hơn nữa không phải chỉ một bức ảnh. Biên tập viên tạp chí cười gửi tin nhắn cho Cam Đường, sau đó nhờ trợ lý sắp xếp lại số ảnh chụp và gửi qua mail cho từng người đại diện của các người mẫu kia.

Tắm rửa xong, nhìn thấy tin nhắn trả lời của biên tập viên tạp chí, lòng Cam Đường nhẹ hơn hẳn. Vậy là đêm nay cô có thể ngủ một giấc thật ngon.

Sau khi nhóm người đại diện của mấy người mẫu kia nhận được ảnh tạp chí và ảnh chụp nhanh đã được chỉnh sửa trong số [Sa Gia], họ cũng có biểu cảm y hệt biên tập viên tạp chí. Đầu tiên là kinh ngạc vì hiệu quả mà người mẫu nhà bọn họ thu được trong số tạp chí lần này, dù là giai đoạn trước quay chụp hay giai đoạn chỉnh sửa hậu kỳ đều là một kiệt tác hết sức tuyệt vời. Tiếp theo là số lượng ảnh chụp nhanh, bọn họ nhận được chín bức, vừa hay tạo thành cửu cung sách*.

*Cửu cung sách: ý là trên khung giấy in ảnh với chín ô vuông.

Tạp chí [Sa Gia] có số lượng người mẫu được lên hình khá đông, bởi vậy ngoài chỉnh sửa những bức ảnh tạp chí cần thiết ra, nhóm nhϊếp ảnh gia sẽ không bỏ thời gian để chỉnh sửa ảnh chụp nhanh cho bọn họ chứ đừng nói là sửa tới chín bức và xếp thành cửu cung sách, chưa kể chất lượng ảnh chụp nhanh cũng không thua kém gì ảnh tạp chí. Thật ra không riêng gì nhϊếp ảnh gia của [Sa Gia], mà phần lớn các nhϊếp ảnh gia bọn họ hợp tác trước đó đều như vậy. Những tình huống này không còn hiếm gặp trong giới nữa, người không nổi tiếng, không hot, không tên tuổi sẽ nhận những đãi ngộ như vậy.

Người đại diện của Bạch Dung đưa ảnh chụp cho cô ấy xem.

“Phía Sa Gia gửi ảnh tạp chí và ảnh chụp nhanh tới, nghe nói nhϊếp ảnh gia quay chụp cho các cô chính là nhϊếp ảnh gia mới ký hợp đồng với Sa Gia? Cô ấy chụp rất đẹp, còn chỉnh sửa rất nhiều ảnh chụp nhanh với chất lượng cao. Đợi sau này lúc quảng bá tạp chí em nhớ đăng lên Weibo để gây thu hút, chắc chắn các fan sẽ rất thích.”

Cuộc đối thoại tương tự như vậy cũng diễn ra giữa những người đại diện và các người mẫu khác. Đối với lời dặn dò của người đại diện, mấy cô người mẫu nhỏ liên tục gật đầu, bởi bản thân bọn họ cũng nhận thấy mình siêu xinh đẹp dưới ống kính của cô Cam!

Hoàn thành công việc, Cam Đường dần chìm vào giấc mộng đẹp. Sáng hôm sau Cam Đường tự tỉnh dậy, cô nằm trên giường một lúc mới xốc chăn bước xuống, đi vào phòng tắm rửa mặt. Xong xuôi, Cam Đường cầm điện thoại đi xuống tầng, nhưng chưa xuống đến nơi đã nghe thấy động tĩnh từ tầng dưới truyền tới. Cam Đường vốn đang ngái ngủ bỗng tỉnh táo trở lại.

Đoàn Thương Dữ về rồi ư? Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn bước nhẹ xuống tầng, đi về nơi phát ra tiếng động. Đến tận khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong phòng bếp Cam Đường mới thật sự yên lòng, cô không cố ý bước đi nhẹ nhàng nữa, mà Đoàn Thương Dữ trong bếp cũng đã nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh quay người.

Cam Đường mặc đồ ngủ màu xám, để mặt mộc, mái tóc dài đen nhánh được búi lên cao một cách tuỳ ý, trông sạch sẽ mà tươi tắn.

“Tỉnh rồi ư?” Đoàn Thương Dữ cười nói.

Cam Đường vào phòng bếp: “Cậu về từ lúc nào vậy?”

Đoàn Thương Dữ lấy nguyên liệu nấu ăn ra: “Về lúc sáng sớm.”

Cam Đường khẽ gật đầu, thấy thế bèn duỗi tay chuẩn bị lấy bó rau đặt bên cạnh, miệng nói: “Để tôi rửa rau giúp cậu.”

“Không cần, tôi làm là được rồi.” Đoàn Thương Dữ ngăn bàn tay cô lại.

Cam Đường cười nói: “Sao vậy? Chỉ rửa đồ ăn thôi mà.”

Sự chú ý của Đoàn Thương Dữ đổ dồn vào ngón tay trắng nõn mềm mại như hành lá của cô, anh không muốn để cô chạm tay vào những việc này chút nào, nói: “Cậu có rửa rau giúp cũng không tiết kiệm được mấy thời gian đâu, đừng làm bẩn quần áo, ra ngoài xem TV đi.”

Cam Đường: “…” Sao cô có cảm giác như anh đang dỗ dành một đứa trẻ thế? Dù sao anh cũng chỉ đẻ trước cô có một tháng thôi mà.

“Vậy thì tôi đứng đây nhìn cậu làm được chứ?”

“Lát nữa đổ ớt cay vào nồi sẽ dễ bị sặc khí lắm.”

“Cậu dùng ớt cay để nấu gì vậy?”

>“Cánh gà, cánh gà cay.”

Cam Đường nuốt nước miếng theo phản xạ tự nhiên: “Không sao, tôi không sợ sặc.”

Thấy thế, Đoàn Thương Dữ cười đáp: “Vậy thì được thôi.”

Cam Đường đứng bên cạnh bệ bếp nhìn Đoàn Thương Dữ cắt khoai tây, mức độ mềm mại của từng lát khoai tây khiến cô trợn mắt há hốc mồm, tốc độ cắt như này có nhanh quá rồi không? Anh thật sự không sợ bị cắt vào tay ư? Cô lặng lẽ siết chặt tay thành nắm đấm, cô có thể nấu cơm, nhưng chắc chắn khả năng xắt rau của cô không thuần thục đến mức này, xem ra tay nghề cô còn kém hơn anh nữa kìa.

Bốn mươi phút sau, hai món thịt, một món chay và một bát canh được bưng lên, có cánh gà cay, tôm chua ngọt, rau xà lách, canh nấm tươi. Đồ ăn thịnh soạn khiến Cam Đường vốn đang đói bụng lại điên cuồng nuốt nước miếng. Sau khi nhận bát cơm từ tay Đoàn Thương Dữ, cô vội tới nỗi không chờ nổi nữa, cầm đũa và bắt đầu đánh chén.

“Ô, ngon thật.” Hai mắt Cam Đường sáng lên.

Đoàn Thương Dữ cười, múc cho cô bát canh.

“Hôm qua cậu đi công tác ở đâu vậy?” Cam Đường hỏi anh.

“Cũng không xa, ở thành phố kế bên thành phố R.”

“Bàn về chuyện hợp tác ư?”

“Đúng vậy.”

“Thế buổi đàm phán hợp tác có thành công không?”

Đoàn Thương Dữ trả lời: “Không thành công.”

Cam Đường vốn đang chuẩn bị sẵn tâm thế chúc mừng anh, kết quả lại nghe câu trả lời không thành công, cô đành nuốt ngược lời nói vào trong: “Buổi đàm phán không thuận lợi à?”

Đoàn Thương Dữ gắp cho cô miếng cánh gà, đáp: “Cuộc nói chuyện diễn ra rất thuận lợi, nhưng không phải chỉ mình công ty tôi thuận lợi.”

Nghe Đoàn Thương Dữ nói vậy, Cam Đường hiểu ngay ra vấn đề. Trong công việc có cạnh tranh cũng là điều bình thường, làm gì có dự án tốt nào mà không bị cạnh tranh?

Cam Đường ăn được một bát rưỡi, sau đó uống nửa bát canh, cô thỏa mãn tới nỗi nói không ra lời. Đồ ăn bên ngoài có ngon đến đâu cũng vậy, thứ làm người ta nhớ nhất vẫn mãi là những bữa cơm nhà.

Cơm nước xong xuôi, đến công đoạn dọn bát đũa Đoàn Thương Dữ vẫn nhất quyết không để cô chạm tay vào. Cô theo anh vào phòng bếp, anh lau sạch bàn sau khi ăn xong trái cây rồi đuổi cô ra phòng khách. Cam Đường bưng mâm đựng trái cây đứng ngoài phòng khách nhìn Đoàn Thương Dữ đang dọn dẹp bát đũa trong bếp, một suy nghĩ thoáng vụt qua đầu cô, đó là thật ra kết hôn với Đoàn Thương Dữ cũng khá tốt.

Đột nhiên Cam Đường nghĩ tới chuyện gì đó, cô xỏ dép lê chạy lên tầng, đến khi xuống cô cầm một chiếc hộp nhung màu đen. Tất nhiên, bên trong chính là chiếc đồng hồ cô mua tặng Đoàn Thương Dữ.

Đoàn Thương Dữ thu dọn xong, anh ra khỏi phòng bếp. Thời điểm thấy Cam Đường đứng một chỗ với đôi tay giấu sau lưng, anh có hơi nghi hoặc: “Sao vậy?”

Cam Đường cười nói với anh: “Cậu lại đây.”

Đoàn Thương Dữ bước tới.

Sau khi anh đến gần, Cam Đường đưa hộp nhưng giấu sau lưng ra trước mặt anh: “Này, tặng cậu đấy.”

Đuôi lông mày của Đoàn Thương Dữ khẽ nhếch, anh hỏi: “Đồng hồ à?”

Cam Đường gật đầu, cô biết anh có thể đoán ra ngay, bởi vì đây chính xác là một cái hộp đựng đồng hồ.

Đoàn Thương Dữ nhận món quà, mở hộp, quả nhiên, bên trong là một chiếc đồng hồ nam màu vàng.

Cam Đường nhìn anh bằng ánh mắt chờ mong: “Cậu thích không?”

Đoàn Thương Dữ gật đầu: “Thích.”

“Vậy tối nay về nhà ăn cơm cậu nhớ đeo chiếc đồng hồ này nhé.”

Đoàn Thương Dữ nhìn cô.

Cam Đường vội giải thích: “Tôi cũng đeo sợi dây chuyền mà cậu tặng, nếu bà Dư có hỏi thì nói là quà cho ngày Lễ Tình Nhân.”