Chương 19

Khoảng bốn mươi phút sau, hai chiếc ô tô đã đến hầm để xe khu chung cư của Đoàn Thương Dữ, Đoàn Thương Dữ đã đăng ký thông tin biển số xe của Cam Đường tại bảo vệ cổng, vì thế sau khi nhận dạng, xe của cô thuận lợi lái vào trong.

Sau khi Đoàn Thương Dữ đỗ xe xong, Cam Đường mở cửa xe, liếc nhìn trái phải: “Xe tôi có thể đỗ ở đây à?”

Đoàn Thương Dữ hiểu ý của cô, giải thích: “Tôi đã mua chỗ đậu xe này rồi, sau này xe cậu đỗ ở đây.” Mấy năm trước Đoàn Thương Ngọc đã từng nói chuyện với ông chủ bất động sản và nhờ ông ta để ý mấy chỗ đỗ xe bên cạnh chỗ đỗ xe của anh. Mà chỗ đỗ xe này ngay đối diện chỗ của anh, người ta không hay ở lại đây, trùng hợp là gần đây người ta cũng có ý muốn bán chỗ lại nên Đoàn Thương Dữ đã mua luôn.

Cam Đường gật đầu hiểu ra, chỗ đỗ xe của khu phố bọn họ thật sự rất chật. Cam Đường mang theo tám cái va li, ba người bọn họ không thể xách hết trong một chuyến nên xách tạm một ít lên nhà trước. Sau khi ra khỏi thang máy, trợ lý Cao để hai chiếc va li mình xách lại ngay cửa rồi đi xuống lấy nốt hai cái còn lại.

Đoàn Thương Dữ mở khóa bằng dấu vân tay, Cam Đường nhấc chân đi vào bên trong, nhận ra nhà của anh vẫn giống như trước, sạch sẽ như xưa, ngay cả sàn nhà màu cà phê sữa cũng sạch bong không vết bẩn và trong không khi còn có mùi thơm thoang thoảng. Chẳng mấy chốc, sự chú ý của Cam Đường đã bị cây thông Noel cao hơn nửa người bên cạnh bếp lò âm của nhà anh hấp dẫn.

Cam Đường ngạc nhiên nhìn về phía anh: “Kia chẳng phải là cây thông Noel tôi tặng cậu vào năm ngoái à?”

Đoàn Thương Dữ nhìn theo tầm mắt của cô rồi ậm ừ thừa nhận: “Phải.” Nói xong anh lấy một đôi dép thỏ bằng lông cừu từ trong tủ giày ra, đặt dưới chân cô.

Cam Đường cúi đầu nhìn, đôi dép này cũng là anh mua cho cô đợt cô đến thăm vào năm ngoái. Cô thay dép đi vào, đặt máy ảnh và sổ ghi chép lên ghế sô pha rồi đi về phía cây thông Noel. Xung quanh cái cây được bao phủ đèn màu, chuông vàng, những quả bóng màu vàng màu bạc và màu đỏ không đều nhau và móc treo con nai con gấu bằng lông nhung, trông chúng còn sạch sẽ mới tinh. Cô tìm công tắc đèn màu, bật lên, cả cây thông lập tức phát sáng.

Cam Đường quay đầu nhìn anh: "Năm nay qua lễ giáng sinh rồi mà, sao cậu còn chưa cất đi?"

Đoàn Thương Dữ đang sắp xếp dép lê ở cửa ra vào, tựa như tùy ý đáp: "Đặt ở chỗ này cũng đẹp lắm mà."

Cam Đường gật đầu, không nghĩ nhiều. Không lâu sau, trợ lý Cao cũng đã mang hai chiếc va li còn lại lên, sau khi hỗ trợ đưa tất cả va li lên lầu, xác định chắc chắn không còn gì cần anh ta giúp đỡ thì trợ lý Cao mới rời đi. Sau khi trợ lý Cao rời đi, trong phòng chỉ còn lại Cam Đường và Đoàn Thương Dữ.

Trên tầng hai có bốn phòng, một phòng ngủ chính, hai phòng ngủ dành cho khách và một phòng làm việc. Cam Đường đi thẳng về phía phòng ngủ dành cho khách, mới đi được hai bước thì Đoàn Thương Dữ đã ngăn cô lại, kéo cô đi về phía phòng ngủ chính: “Cậu ở phòng ngủ chính đi.”

Hai mắt Cam Đường trừng lớn, dừng chân nói: “Cậu, cậu nói cái gì cơ? Tôi ở phòng ngủ chính hả?”

Đoàn Thương Dữ nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt cô, anh cong môi giải thích: "Cậu ở phòng ngủ chính, tôi ở phòng ngủ dành cho khách."

Cam Đương hít một hơi thật sâu, sau đó cô nói: "Thôi cứ để tôi ở phòng dành cho khách đi, nào có chuyện để khách ngủ trong phòng chính còn chủ nhân căn nhà lại ngủ phòng dành cho khách chứ?”

Đoàn Thương Dữ mở cửa phòng ngủ chính, nói: "Hai chúng ta còn phân chủ khách à? Vả lại, trong phòng dành cho khách không có nhà tắm và phòng thay đồ riêng. Tôi thấy cậu mang theo không ít quần áo, tủ quần áo trong phòng dành cho khách không đủ chỗ chứa đâu, cậu cũng đâu thể chạy qua phòng ngủ chính thay quần áo, đúng không?”

Cam Đường: “Vậy cậu thay quần áo thì sao?”

"Quần áo của tôi về cơ bản đã được sắp xếp và phối xong, chỉ cần lấy những bộ quần áo mặc trong một tuần ra trước là được."

Cam Đường suy nghĩ, hình như cũng đúng nhưng hơi ngại, tự nhiên anh nhường phòng ngủ của chính mình cho cô ở. Tám chiếc vali của Cam Đường chất đầy quần áo, giày dép, túi xách, mỹ phẩm, đồ chăm sóc da, còn có cả tạp chí thời trang và sách ảnh. Ngoại trừ hai chiếc vali đựng tạp chí thời trang và sách ảnh, những chiếc khác đều bị chuyển vào phòng ngủ.

Phòng ngủ chính của Đoàn Thương Dữ rất rộng, còn có một cái ban công không nhỏ, phòng tắm nằm ở cạnh cửa ra vào, chiếc giường bốn phía màu xám bạc trầm. Bên cạnh giường còn có một cái tủ trang điểm màu trắng kem và hai cái tủ đầu giường đặt song song nhau, cạnh bàn trang điểm còn có một chiếc sô pha màu trắng ngà.

Cam Đường kinh ngạc nhìn anh: “Cậu mua cái này cho tôi à?”

Đoàn Thương Dữ gật đầu: "Cậu thấy thế nào?"

Cam Đường dứt khoát gật đầu: "Đoàn Thương Dữ, tại sao lúc trước tôi không phát hiện ra là cậu rất hiểu con gái nhỉ?”

Đoàn Thương Dữ cười cười: "Thu dọn đồ đạc đi."

Cam Đường: "Được!"

Đầu tiên, Cam Đường đặt mỹ phẩm và đồ chăm sóc da của cô lên bàn trang điểm, những thứ để bên ngoài thì để bên ngoài, những thứ nên để trong ngăn kéo thì để trong ngăn kéo. Cam Đường nhìn bàn trang điểm đã sắp xếp xong xuôi, trong lòng tràn đầy sự thỏa mãn. Cô ngồi lên ghế sô pha mềm mại, ung dung xoay mấy vòng tròn, nói với Đoàn Thương Dữ: “Đoàn Thương Dữ, tôi rất thích bàn trang điểm cậu mua cho tôi, ghế sô pha này cũng rất thoải mái.”

Đoàn Thương Dữ mày mắt nhu hòa: "Cậu thích là được, bây giờ qua phòng thay đồ nhìn thử không?”

“Được.” Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Diện tích của phòng thay đồ không nhỏ, Cam Đường ngạc nhiên khi thấy Đoàn Thương Dữ còn có nhiều quần áo hơn cả cô. Quần áo trang trọng và quần áo ở nhà được treo gọn gàng trong tủ kính, quầy ở giữa thì đặt những chiếc đồng hồ đủ kiểu dáng của anh.

Phòng thay đồ bên trái trống không, sạch sẽ không một hạt bụi, hiển nhiên là Đoàn Thương Dữ đặc biệt để lại cho cô. Cam Đường lấy từng bộ quần áo từ trong va li ra, treo vào tủ. Trong lúc Cam Đường đang dọn quần áo thì Đoàn Thương Dữ cũng giúp cô xếp túi xách của cô vào trong tủ trưng túi.

Sau khi treo quần áo và cất túi, quần áo và túi xách của cô thậm chí còn không chiếm nửa diện tích cái tủ, hoàn toàn trái ngược với tủ treo quần áo của Đoàn Thương Dữ phía đối diện.

Cam Đường: "..." Cô cũng muốn mua nhiều quần áo và túi xách mới!

Sau khi sắp xếp hành lý gọn gàng vào phòng ngủ thì chỉ còn lại những cuốn tạp chí thời trang của cô.

“Những cuốn tạp chí này của tôi để trong phòng làm việc của cậu à?”

"Không, tôi dọn cho cậu một phòng làm việc khác.”

Đoàn Thương Dữ mở cửa một căn phòng thông với phòng làm việc của mình. Ban đầu phòng này là một phòng ngủ trải chiếu tatami, có bàn làm việc và tủ sách. Đoàn Thương Dữ đã dọn chiếu tatami đi, đổi thành sô pha, khi làm việc mệt mỏi cũng có thể nghỉ ngơi trong phòng luôn.

Lúc này, ánh mắt Cam Đường nhìn Đoàn Thương Dữ tràn ngập ánh sao. Cô tuyên bố! Đoàn Thương Dữ thật sự rất hiểu sở thích của các cô gái! Sau khi thu dọn xong hành lý, sắc trời cũng đã tối sầm từ bao giờ. Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, thu dọn cả buổi chiều khiến hai người cũng mệt mỏi vô cùng nên đã quyết định ra ngoài giải quyết bữa tối.

Vị trí địa lý của khu chung cư Đoàn Thương Dữ ở rất tốt, cách khu dân cư không xa có một con phố thương mại sầm uất. Đoàn Thương Dữ phụ trách lái xe, Cam Đường phụ trách dùng ứng dụng di động kiểm tra món ngon xung quanh, cô đã chọn một nhà hàng Nhật.

"Chúng ta ăn đồ Nhật nhé?"

Đoạn Thương Dữ gật đầu: "Được."

Đoàn Thương Dữ đỗ xe ở bãi đậu xe bên ngoài con phố thương mại, hai người đi bộ vào trong. Mặc dù nơi này gần chỗ ở của Đoàn Thương Dữ nhưng anh không thường ra ngoài ăn nên hai người vẫn phải lần theo định vị mới tìm được nhà hàng Nhật này.

Hai người đặt một phòng VIP, bên trong đã mở máy sưởi. Hai người kéo cửa đi vào, không khí ấm áp ở bên trong ùa ra ngoài, căn phòng được trang trí theo phong cách nhà gỗ kiểu Nhật đơn giản. Sau khi ngồi xuống, Cam Đường và Đoàn Thương Dữ cầm thực đơn, gọi lẩu bò sukiyaki truyền thống Nhật Bản, cua đút lò phủ phô mai, cơm lươn kabayaki và hai ly hồng trà đá.

Hầu hết các cô gái đều có một thói quen phải làm trước bữa ăn, đó là chụp ảnh và Cam Đường cũng không ngoại lệ, nhất là vì cô là nhϊếp ảnh gia, điều đó đã trở thành thói quen của cô. Thức ăn lên bàn, cô không ăn ngay mà lôi máy ra chụp ảnh.

Việc trở thành một nhϊếp ảnh gia có một ưu điểm là cô rất giỏi tìm góc, ánh sáng và kỹ năng chụp ảnh tốt, Cam Đường không cần mất quá nhiều thời gian để chụp vài bức ảnh. Sau khi chụp xong, cô ấn xem lại các bức ảnh, trong lúc vô ý ngẩng đầu thì thấy Đoàn Thương Dữ ngồi đối diện đang kiên nhẫn chờ đợi, trái tim cô lập tức mềm xuống. Cô đặt điện thoại xuống, cười với anh, nói: “Ăn thôi."

Phần lẩu truyền thống vừa đủ, sau khi nước lẩu thơm ngon được đun sôi, cho thịt bò bông tuyết tươi mềm vào nồi, gắp ra và chấm vào trứng vô trùng, từng thớ thịt tươi mềm thơm ngon. Cam Đường nếm thử một đũa, hai mắt lập tức sáng ngời, nói với Đoàn Thương Dữ: “Ngon lắm, cậu cũng ăn thử đi.”

Đoàn Thương Dữ cũng nhúng vào trong trứng, nếm qua rồi gật đầu khẳng định. Phô mai trong cua đút lò phô mai đậm đà, đầy ắp thịt cua và trứng cua tươi ngon, Còn món khoai tây nghiền trứng lòng đào thì trứng chảy phối với khoai tây nghiền mềm mịn. Múc mỗi thứ một thìa trộn với cơm lươn, thịt lươn ngọt ngọt mềm mềm, béo nhưng không ngấy, từng hạt cơm đầy đặn thơm ngon đến mức ngay cả đuôi mày Cam Đường cũng đang bày tỏ sự thỏa mãn.

Cam Đường ăn hết phần cơm lươn của mình, ăn xong nhấp một ngụm hồng trà lạnh như băng giải ngấy, dạ dày cũng thoải mái hơn không ít. Đến khi Đoàn Thương Dữ cơm nước xong xuôi, hai người mới đứng dậy mặc áo khoác rời đi.

Có lẽ là do ăn uống no say nên mặc dù nhiệt độ bên ngoài thấp hơn nhiều so với trong phòng VIP nhưng Cam Đường vẫn không thấy lạnh, bây giờ tay chân cô vẫn còn ấm áp. Hai người đi bộ ra khỏi phố thương mại, quãng đường vài trăm mét đủ để đi bộ tiêu đồ ăn.

Khi bọn họ về đến nhà thì đã gần chín giờ. Cam Đường đi vào thay giày, buồn ngủ ngáp mấy cái, nới với Đoàn Thương Dữ: “Tôi lên lầu nhé?”

“Đợi đã.” Đoàn Thương Dữ gọi cô.

Cam Đường quay đầu lại nhìn anh bằng cặp mắt ý hỏi anh có chuyện gì.

"Lại đây đặt khóa vân tay cho cửa."

Cam Đường ‘ồ’ một tiếng, đi về phía anh. Cam Đường nhìn theo Đoàn Thương Dữ, khi anh bảo cô bấm dấu vân tay thì cô ấn dấu vân tay, ấn liên tiếp mấy lần, cuối cùng dấu vân tay của cô đã được ghi thành công. Sau đó cô thử lại, dấu vân tay của cô đã có thể mở cửa.

Sau khi lấy vân tay thành công, Cam Đường mới đi lên lầu, vào phòng ngủ chính. Cô vào phòng thay đồ lấy quần áo ngủ rồi đi vào trong phòng tắm. Phòng tắm của Đoàn Thương Dữ rất rộng, còn có một cái bồn tắm trông rất tuyệt. Cam Đường còn muốn ngâm nước nóng nhưng cô nhìn chằm chằm bồn tắm hồi lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ, đi tắm vòi sen.

Cam Đường thoải mái tắm nước nóng, dùng khăn quấn mái tóc dài còn ướt, mặc bộ đồ ngủ rồi mới xõa tóc và dùng máy sấy từ từ sấy khô. Sau đó cô đổ tinh dầu dưỡng tóc ra bàn tay, xoa cho nóng rồi thoa lên tóc.