“Dù sao tôi cũng quay lại video âm ái của chúng ta rồi, em không thoát được đâu. Làm người phụ nữ của tôi đi”
“Anh….sao anh có thể bỉ ổi như thế?”
Rõ ràng cô cũng là người bị hại cơ mà, cô đâu muốn chuyện này xảy ra với mình.
Kỷ Vĩ Thành đương nhiên sẽ không để con mồi thơm ngon của mình trốn thoát. Anh thích Kha Nguyệt, thích mọi thứ của cô.
Anh đã xác định là cô, sẽ không buông tay cô.
“Trở thành người phụ nữ của tôi, em muốn cái gì cũng được. Nếu không thì, đoạn video của chúng ta……”
Người đàn ông không nói tiếp, nhưng anh lại siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô lại. Thân hình cô lại dán sát vào người anh.
“Tôi….tôi phải về nhà”
Cô không từ chối, vậy coi như là đã đồng ý rồi.
Kỷ Vĩ Thành nhoẻn miệng cười, thả Kha Nguyệt ra.
“Tôi đưa em về nhà”
“Chồng….chồng tôi đang ở nhà…”
Kỷ Vĩ Thành đột nhiên đứng dậy, dồn Kha Nguyệt vào góc tường. Cô sợ hãi, cả người run lẩy bẩy, còn không dám nhìn vào mắt anh.
Cô chọc giận anh chỗ nào rồi?
“Hắn ta đã nɠɵạı ŧìиɧ, sắp có con riêng, hai người cũng sắp ly hôn, em vẫn gọi hắn ta là chồng?”
“Dù sao cũng chưa ly hôn…..”
“Em nói lại lần nữa xem!”
Tiếng quát của Kỷ Vĩ Thành khiến cho Kha Nguyệt giật mình, run bần bật. Cô không giám nói nữa, người này thật đáng sợ mà.
Kỷ Vĩ Thành nâng cằm cô lên, “gọi một tiếng chồng đi, tôi cho em đi”
“Bỉ ổi! biếи ŧɦái!”
“Ngoan, bảo bối nghe lời đi, gọi một tiếng xem nào”
“Chồng….”
Kha Nguyệt quay mặt đi, nói lí nhí. Tuy rằng cô vẫn đang trốn tránh mình, nhưng Kỷ Vĩ Thành vẫn vui khi nghe một tiếng chồng này.
……
Kỷ Vĩ Thành đưa Kha Nguyệt về nhà.
Về đến nhà, Kha Nguyệt mới biết rằng Trình Hạo đưa tình nhân của hắn ta đi khám thai, để lại con gái bốn tuổi ở nhà một mình. Vì con của cô là con gái cho nên Trình Hạo chưa từng yêu thương con bé lấy một lần.
Cô thực sự rất áy náy với con!
“Mẹ ơi!”
Vừa nhìn thấy mẹ, cô bé đã ngay lập tức chạy đến. Kha Nguyệt vừa ôm con gái vừa khóc.
“Mẹ xin lỗi….. Mẹ về muộn….”
“Mẹ về là Huyên Huyên vui rồi….”
Đến khi Huyên Huyên ngẩng đầu lên, con bé mới nhìn thấy người đàn ông xạ lạ đứng sau mẹ mình.
“Chú đẹp trai.”
Câu nói khiến Kha Nguyệt ngừng khóc, còn Kỷ Vĩ Thành ngẩn người ra một lúc. Con bé này thông minh thật.
“Mẹ, mẹ, chú ấy có mấy chỗ giống Huyên Huyên. Chus ấy giống Huyên Huyên hơn cả cha!”
“Ôi con bé này, sao lại đi nhận vơ người khác cơ chứ?”
Kha Nguyệt không ngờ mình lại chiều hư con gái đến mức này rồi, cô đánh nhẹ vào Mông con gái mấy cái.
“Nhóc con, cháu thấy chú giống cháu ở chỗ nào?”
Kỷ Vĩ Thành cảm thấy cô bé này cực kỳ đáng yêu. Con gái tương lai của anh quả nhiên rất biết điều.
“Nhiều chỗ lắm, như là….. Ơ, vết bớt kìa. Mẹ, chú ấy có vết bớt ở cổ giống Huyên Huyên!”
Giờ đây, Kha Nguyệt mới để ý trên cổ Kỷ Vĩ Thành cũng có một vết bớt nhỏ, hình dáng na ná vớt vết bớt của con gái cô. Nhìn đi nhìn lại, quả thực con gái cũng có vài phần giống anh.
“Chắc là trùng hợp thôi….”
“Hai người vào nhà đi, tôi đi lấy chút đồ ăn.”
Kha Nguyệt thả con gái xuống. Ngay khi mẹ đi vào trong bếp cô bé đã kéo kéo tay Kỷ Vĩ Thành , muốn anh chú ý đến mình.
“Chí, chú thích mẹ cháu à?”
“Chứ gì đã bị nhóc con này nhìn ra rồi. Sao nào? Muốn giúp chú hay đuổi chú đi đây?”
Kỷ Vĩ Thành ngồi xuống, nói chuyện với con bé. Huyên Huyên cười, còn nắm tay anh chặt hơn.
“Huyên Huyên không đuổi chú đẹp trai đi đâu.”
“Huyên Huyên muốn tuyển chồng mới cho mẹ…. Chú đẹp trai muốn tham gia không?”