Tòa nhà dạy học nhộn nhịp giữa các lớp, hành lang chật kín học sinh ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Lâm Tích dựa theo hướng dẫn đi đến nơi Cố Niệm Nhân cư trú đã được một tuần, chuyện Vương Đình Tú giao cho Lâm Tích, Lâm Tích không hề muốn làm chút nào, cô lười chủ động tìm Cố Niệm Nhân, thế là ngăn cản một bạn học nữ vừa ra khỏi lớp, "Chào bạn học, phiền bạn gọi giúp mình Cố Niệm Nhân lớp của bạn."
Lâm Tích cao 1,73 mét, cô chặn một lượng lớn ánh sáng khi đứng trước cửa sổ ở hành lang.
Bóng dáng của cô bao phủ xuống, mùi hương của cô cũng theo đó bay qua, làm cho cô gái đỏ mặt, nói chuyện lắp bắp: "Cậu ấy, hình như cậu ấy không có trong lớp...."
Lâm Tích không để ý, khó chịu vì Cố Niệm Nhân vắng mặt: "Vậy bạn ấy đi đâu?"
Cô gái có chút sợ hãi trước khuôn mặt hàm hồ của Lâm Tích, chậm rãi nhớ lại: "Cậu ấy, vừa rồi có người gọi cậu ấy đến phòng chứa nước ở tầng hai."
Phía sau phòng chứa nước ở tầng hai là hàng lang rộng rãi, vắng vẻ, đứng ở lan can có thể nhìn thấy sảnh chính ở tầng 1 phía dưới vì ít đèn nên thường không có nhiều người đến chơi, có mấy cặp đôi có tiết học buổi tối sẽ lén đến đây để hẹn hò.
Chà, xem ra vị học bá mới đến này khá nổi tiếng đấy.
Lâm Tích càu nhàu trong bụng, sau đó lịch sự nói "cảm ơn" với bạn học nữ, tránh đường cho bạn học nữ đi.
Ánh nắng hôm nay thực sự rất tốt, giờ phút này không chỉ có trên Cố Niệm Nhân trong ống kính hội họp của trường mà còn có trên lưng Lâm Tích.
Cô đuổi theo ánh mặt trời, bộ đồng phục trên người phác hoạ rõ dáng người cao gầy của cô, áo sơ mi ngắn tay không thể che đi được cánh tay thon dài, trên cổ tay không có đeo vật trang sức nào, cùng với những ngón tay mảnh khảnh thấy rõ khớp xương.
Không cần dùng quá nhiều từ để miêu tả một người như vậy, hai từ là đủ để tóm gọn lại.
--- Thiên thái.
*Nhấn mạnh về vẻ bề ngoài khiến người ta bị thu hút. (Bạn nào hiểu hơn thì giải thích hộ mình nha)
Đương nhiên, Lâm Tích vốn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ Vương Đình Tú giao cho cô, nên không biết được bạn học nữ vừa rồi phong lên cấp Thiên Thái, cô hăng hái vọt lên tầng hai.
Thời điểm lấy nước đông người đã qua, trong phòng cấp nước chỉ còn lác đác vài người đi lại.
Lâm Tích vừa đi tới góc rẽ phòng lấy nước, thì đã nghe được giọng nói nhỏ từ sau phòng lấy nước truyền tới.
".... Vậy bạn học Cố Niệm Nhân, mình rất thích bạn, bạn có thể cho mình một cơ hội được không." Bạn học nam nói nghiêm túc và trìu mến, đồng thời đưa ra yêu cầu chân thành với Cố Niệm Nhân.
Đìu, đúng là đang tỏ tình nha.
Lâm Tích đứng ở chỗ đó, tuy biết nghe lén là không tốt, nhưng vẫn không chủ động đi chỗ khác.
Cô bò từ văn phòng tầng 1 của chủ nhiệm lên đến tầng 3, sau đó lại xuống tầng 2, chân chưa được nghỉ ngơi, dựa vào đâu mà lúc này bản thân phải chủ động tránh né Cố Niệm Nhân?
"Không thể."
Không hề dừng lại, thậm chí còn ngắn hơn cả thời gian Lâm Tích nghỉ ngơi, lời từ chối đã vang lên.
So với sự dịu dàng được ánh nắng cố tình làm dịu đi khi phát biểu trong buổi họp trường vừa rồi, giọng nói của Cố Niệm Nhân lúc này lạnh lùng hơn rất nhiều, thẳng thắn, như thể bắn một phát vào mục tiêu mà không có cảm xúc.
Thật thờ ơ.
Thật thẳng thừng.
Lâm Tích nhướng mày, đối với lời từ chối này của Cố Niệm Nhân, bản thân vỗ tay hai cái trong bụng.
Sự tò mò của cô trỗi dậy, cô hơi thò đầu về phía trung tâm của "sân khấu".
Cậu bạn học tỏ tình với Cố Niệm Nhân đang quay lưng về phía Lâm Tích, dáng người cao lớn cách xa Cố Niệm Nhân, nhưng có thể thấy Cố Niệm Nhân cố tình cách xa cậu ta một khoảng cách.
Gió từ hành lang thổi qua, chiếc váy màu xanh đung đưa thành một hàng nếp gấp gọn gàng, quét qua đôi chân dài thẳng tắp của Cố Niệm Nhân.
Thân hình gầy gò của cô gái ấy giống như một bông hoa trắng mong manh. Bất cứ ai cũng có thể khơi dậy mong muốn được bảo vệ, nhưng ánh sáng chiếu vào khuôn mặt thanh tú của cô ấy dù có sáng đến đâu cũng không thể chiếu sáng đồng tử màu đen lạnh lùng hơn cả lời từ chối vừa rồi.
So với người mà Lâm Tích gặp ở hành lang, thì như hai người khác nhau.
"Sao không thể, cậu cho mình lý do đi?" Bạn học nam không cam lòng, "Mình thấy mình xứng đôi với cậu, mình cũng đã đạt giải nhì trong cuộc thi sinh học cấp tỉnh học kỳ trước, hôm đó mình cũng được lên bục giảng nhận thưởng, cậu có chú ý đến mình không?"
Chú ý?
Lâm Tích nghe vậy, dựa vào tường, hừ lạnh một tiếng.
Ngoại trừ khinh thường Cố Niệm Nhân, còn có khinh thường cả bạn học nam kia.
Thôi nào, anh trai à, giải nhì cấp tỉnh khác xa với giải nhất cấp quốc gia đấy, là ai nhìn vào cũng thấy chênh lệch thế nào, cái này có thể gọi là xứng đôi, có khác gì nói sâu thành bướm.
Không biết có phải có cùng suy nghĩ với Lâm Tích hay không, Cố Niệm Nhân hồi lâu không nói gì, chỉ nhìn bạn học nam kia.
Gió thổi qua sảnh tầng một, trong đôi mắt lạnh lùng của cô không có chút cảm xúc nào.
Bạn học nam bị nhìn đến mức khẩn trương, nhưng lại không muốn bỏ cuộc.
Nắm chặt thư tình trong tay, sau khi đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý mới nói: "Bạn học Cố Niệm Nhân, nếu cậu có điểm gì không hài lòng với mình, vui lòng nói cho mình biết, mình sẵn sàng sửa đổi hết."
"Mong cậu tin vào quyết tâm của mình, mình rất thích cô gái như cậu, mình nhất định sẽ làm một người yêu để cậu thấy hài lòng!"
"Tôi không thích nam sinh."
Một câu hứa hẹn bị một câu thông báo tàn nhẫn đông lạnh, hành lang vắng người vang lên một câu không nặng không nhẹ nhưng đủ nghe rõ.
Biểu cảm Cố Niệm Nhân không thay đổi, nói chuyện bình tĩnh lãnh đạm, tựa như đang thông báo với đối phương một chuyện bình thường.
Lâm Tích không phải là người giỏi che giấu cảm xúc, đôi mắt đang cụp xuống đột nhiên ngước lên.
Hành lang vắng vẻ, xung quanh không có tiếng động.
Lâm Tích kinh ngạc nhìn qua, mới phát hiện tầm mắt Cố Niệm Nhân hình như lướt quá cậu bạn học kia, nhìn cô.