Chương 6

Bác sĩ Đào trả lời [Không có gì], sau đó nói với Lâm Tích: "Bệnh viện đã có thuốc tôi nói với em lần trước, nhưng thuốc này là thuốc ngoại cho nên không có trong danh sách thuốc được bảo hiểm chi trả, phí cao hơn mấy loại thuốc kia mấy lần, em có muốn đổi cho mẹ em không?]

Trong kỳ nghỉ hè, có vài chuyện xảy ra trong bệnh viện, nên chuyện của gia đình Lâm Tích trở thành bí mật được công khai trong khoa.

Một số y tá quen thuộc với Lâm Tích đều lo lắng và tức giận. Bác sĩ Đào cũng đã cố gắng hết sức để giúp đỡ Huỳnh Tú, nhưng thuốc không có tác dụng.

Loại thuốc mà bác sĩ Đào tìm cho Lâm Tích hiện tại là loại thuốc hữu hiệu nhất và rẻ nhất trong việc kiềm chế phát triển bệnh của Huỳnh Tú. Các tác dụng phụ như chóng mặt, buồn nôn và lo lắng cũng sẽ giảm đi nhiều, khiến Huỳnh Tú cảm thấy dễ chịu hơn.

Những thứ khác, Lâm Tích mỗi lần mua đều tính toán kỹ lưỡng, nhưng đối với chuyện thuốc men của Huỳnh Tú, cô không keo kiệt chút nào: [Đổi đi ạ.]

Cô thậm chí còn bình tĩnh nói với bác sĩ Đào: [Bác sĩ không cần lo lắng chuyện tiền bạc, em vẫn có thể lén đi làm chuyện đen tối.]

Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Tích đùa như vậy. Lần trước nói có thể vào đại học để kiểm tra thể chất. Lần trước nữa cũng nói sẽ cosplay nổi tiếng gần đây, đứng đường bán sắc.

Ở trong bệnh viện cái không thiếu nhất chính là bất lực về tiền bạc. Bác sĩ Đào đã quen nhìn cảnh than thở, tiếng khóc lóc kể lể, mà cái lạc quan này của Lâm Tích giống như là tia sáng trong nơi tiêu cực, lại khiến người ta đau lòng.

Lâm Tích chỉ mới 17 tuổi.

Vẫn còn chưa đủ tuổi thành niên.

Bác sĩ Đào ngồi trước máy tính, nhìn số tiền từ tài khoản của Huỳnh Tú được nạp vào rồi bị trừ, lòng đầy phức tạp, cân nhắc một hồi vẫn tiết lộ trước với Lâm Tích: [Tiểu Tích, cuối tháng vừa rồi tôi đã có trình bày tình huống của dì với bệnh viện, xin giảm một phần phí. Chắc trong tháng này bệnh viện sẽ phê duyệt, đến lúc đó em cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.]

Nhìn thấy câu này, đôi mắt Lâm Tích sáng lên.

Đôi mắt đen tuyền đó phản chiếu ánh nắng rực rỡ, cô chân thành cảm ơn bác sĩ Đào: [Cảm ơn bác sĩ.]

[Không có gì, việc nhỏ không tốn sức.] Bác sĩ Đào trả lời.

Lâm Tích nhìn mấy chữ này, trong lòng cảm thấy ấm áp khó tả.

Lịch sử trò chuyện trên màn hình tràn ngập những lời nói tử tế, Lâm Tích nhẹ nhàng lắc điện thoại, cầm lịch sử trò chuyện và tự nhủ: Đừng nghĩ đến những chuyện xấu xa kia, mày nhìn đi, thế giới này vẫn còn người tốt.

Cô chỉ cần chăm lo cho mẹ, đủ tuổi thì lo kiếm tiến, mọi chuyện sẽ dần ổn thôi.

Chắc chắn là thế.

Lâm Tích ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt, dưới lông mày là một đôi mắt không bao giờ bị bất cứ thứ gì đánh bại.

Mẹ cô đang được điều trị hiệu quả, vẫn còn rất nhiều hy vọng cho cô.

Cuộc sống dù có tệ đến mấy cũng phải tiếp tục, lỡ đâu giây tiếp theo lại ngược lại thì sao?

Lỡ đâu ngày mai Lâm Đắc Duyên đi ra ngoài bị xe tông thì sao?

Cô chính là người thừa kế đầu tiên của Lâm Đắc Duyên.

Nghĩ vậy, Lâm Tích cười bất hiếu.

Đôi môi đỏ tự nhiên của cô nhếch lên cao, càng thêm phần đắc ý.

Một giây sau, Lâm Tích cảm thấy như vậy không tốt, nên kiềm chế, cúi đầu. Kết quả là không biết khi nào trò chuyện của cô và bác sĩ Đào nhiều thêm một tin nhắn.

[Tiếu Tích, em vẫn đang học 12, vẫn phải tập trung vào việc học, bên dì đã có bệnh viện lo, em học ở lớp chọn của trường nên phải cố gắng học tập, không được phụ lòng của dì với em.]

Câu này bác sĩ Đào cũng xoá xoá gõ gõ mấy lần, hồi lâu mới gửi tin nhắn dặn dò.

Lâm Tích thấy thế, ánh mắt không khỏi dừng lại.

Nếu là trước đây, cô sẽ ngay lập tức khoe điểm thi để chứng tỏ mình chăm chỉ học tập.

Nhưng lần này cô làm bài kiểm tra đầu năm học rất kém.

Từ vị trí thứ 7 rớt xuống thứ 117, là vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên.

Lần sau nếu còn thế thì cô sẽ bị đá ra khỏi lớp giỏi, nhường chỗ cho Cố Niệm Nhân.

"..."

Nghĩ tới đây, Lâm Tích lại cau mày.

Trong tiềm thức, từ việc nghĩ tới Cố Niệm Nhân thì lại nghĩ tới Lâm Đắc Duyên, đặc biệt không hài lòng với ý tưởng vừa thoáng qua trong đầu cô.

Nhường chỗ cho Cố Niệm Nhân?

Chuyện hài gì thế.

"Lần này trở về chuẩn bị, cuối tháng phải được thế."

"Vâng, em biết rồi."

"À còn bài thi kia...."

Cánh cửa hội trường bị đẩy ra từ bên trong, tiếng nói chuyện của giáo viên theo gió truyền tới.

Gần như phản ứng cơ bắp, Lâm Tích đột nhiên giấu điện thoại di động vào túi bên trong váy, sau đó khéo léo cúi đầu nhìn lén động tác của giáo viên.

Lại không ngờ.

Đột nhiên đυ.ng phải đôi mắt đang nhìn về phía này.

Đó là đôi mắt vừa xuất hiện trên màn hình máy chiếu trong lớp.

Đuôi mắt dài hẹp vô tình phóng ra vẻ lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác cách xa vạn dặm.

Giống như những gì Lâm Tích nhìn thấy từ xa khi cô nhìn xuyên qua hàng rào hoa tường vi đêm đó.

Cố Niệm Nhân.