Chương 4: Thời đi học

Tuần đầu tiên của học kỳ mới, bóng mùa thu còn chưa bao phủ hết khuôn viên trường, tiếng ve sầu vẫn ríu rít.

Nhưng những cánh cửa sổ khép kín không thể ngăn được những âm thanh cuối cùng của mùa hè vang đến hàng ghế cuối cùng của lớp học.

Buổi chiều mùa thu có sự nhàn nhã nhẹ nhàng riêng, khi kết hợp với bài phát biểu của hiệu phó trong buổi họp toàn trường trên màn chiếu làm cho người ta rơi vào trạng thái buồn ngủ.

Mà Lâm Tích cũng thế.

Cuốn truyện tranh mới mua được bày bừa bãi trên bàn, mùi mực nồng nặc dưới ánh mặt trời càng thêm nồng.

Trên trang giấy hiện lên nam chính đang gào thét lên với vẻ mặt hung dữ, nhìn không giống đang thách thức kẻ thù, mà giống như xuyên thủng bốn bước tường, lên án kẻ trước mặt.

Chiếc bàn chất đầy sách được ánh nắng chiếu rọi, nhuộm mái tóc bồng bềnh một lớp vàng óng mượt.

Người này cứ thế ngủ chẳng e dè gì.

Các học sinh trong lớp đều nghiêng người về phía trước nhìn vào màn hình chiếu trên bục, chỉ có cô dám nằm bò trên bàn, cửa sau lớp học đối diện chỗ ngồi của Lâm Tích mở ra, giống như là mở đường cho cơn gió thổi vào để giúp cô ngủ ngon hơn.

"Tiếp theo, mời em Cố Niệm Nhân, học sinh vừa đạt thành tích đứng đầu trong kỳ thi đầu năm, lên phát biểu cho mọi người nghe cách học của em ấy, hy vọng sẽ có ích cho các em trong năm cuối lớp 12."

Trên màn hình, hiệu phó kết thúc bài phát biểu dài dòng cho học kỳ mới, sau đó nhìn học sinh nữ đang đợi ở bên cạnh sân khấu.

Nhưng camera đã được cố định, cùng với các học sinh ở phía bên kia màn hình, các học sinh mệt mỏi chờ đợi người phát biểu bước vào khung hình.

"Má ơi, đẹp vậy!"

Không là ai thốt lên, đột nhiên đánh thức đám học sinh đang uể oải, khiến học sinh lấy lại tinh thần tập trung tiếp.

Màn hình vẫn hiển thị vị trí camera cố định trong khán phòng mà đã thấy suốt hai năm qua. Nền màu đỏ sậm cũ kỹ và mờ nhạt lộ ra vẻ ẩm ướt chưa được bảo quản đúng cách, khiến người ta chỉ cần nhìn vào đã cảm thấy ngột ngạt và hôi hám.

Nhưng với khung nền như thế, lại được bao quanh bởi một chút màu trắng.

Khán phòng mờ mịt ánh đèn, Cố Niệm Nhân mặc đồng phục học sinh, chậm rãi đứng ở trên bục trước.

Chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh màu trắng ở trên người này, ánh sáng chiếu vào, mơ hồ tạo ra một bóng dáng trước ống kính, dáng người mảnh khảnh, cao gầy, thẳng tắp như một cây thông, khiến người xem khó mà quên được.

So với cảnh phó hiệu trưởng, sự xuất hiện của Cố Niệm Nhân khiến toàn bộ khung cảnh trở nên hài hòa hơn.

Những ngón tay mảnh khảnh của cô ấy cầm chiếc micro vừa rồi được cố ý hạ thấp xuống khi hiệu phó đang phát biểu, đôi môi mỏng khẽ hé mở: "Xin chào các thầy cô và các bạn, tôi là Cố Niệm Nhân, lớp 13/12."

"Đây là học sinh chuyển trường à?"

"Cách A Nhiên 69 điểm thì coi thôi đi, sao đến ngoại hình cũng đè người ta luôn thế?"

"Mặc dù cậu nói là thật, mình cũng thừa nhận, nhưng cậu nói vậy, mình sẽ buồn đó...."

"Này, thiếu một hai điểm thì lần sau còn cố gắng lấy lại, đằng này tới 69 lận, thôi bỏ đi. Hơn nữa cậu cũng đứng nhất hai năm rồi, cũng nên nghỉ ngơi."

"Không phải có câu nói, học bá đạt 150 điểm là kết quả của sự chăm chỉ, còn đại lão tại sao thi chỉ có được 150 điểm."

......

Phòng học vốn đang trong trạng thái gây buồn ngủ bỗng trở nên sôi động, những tiếng thảo luận ồn ào khe khẽ tràn ngập khắp phòng học.

Lớp học không có chủ nhiệm ở tại lớp bắt đầu nháo nhào, còn người đang vùi đầu vào khuỷ tay cuối cùng cũng có chút động đậy.

Ánh sáng vàng lay động trên mái tóc dài, cánh tay được coi là gối đầu cũng giơ lên.

Lâm Tích ngồi tựa lưng vào ghế, cụp mắt xuống, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Nói đúng hơn là cô chưa có ngủ.

Không phải lời nói lan man của hiệu phó khiến cô buồn ngủ, mà bởi vì hôm nay có kết quả xét nghiệm của mẹ cô.

Mẹ của Lâm Tích, Huỳnh Tú, được chẩn đoán mắc bệnh ung thư cổ tử ©υиɠ vào năm ngoái. Ung thư giai đoạn ba, coi như giai đoạn này vẫn đỡ hơn giai đoạn cuối một chút, nhưng mà để chữa khỏi thì sẽ tốn rất nhiều tiền.

Mới vừa rồi nằm bò ở trên bàn, Lâm Tích đang tính toán số tiền ít ỏi còn lại của hai mẹ con, tính đi tính lại, cũng không thêm được con số nào.

Kỳ thực trước kỳ nghỉ hè này, Lâm Tích hoàn toàn không có lo lắng về tiền bạc.

Ba của Lâm Tích là Lâm Đắc Duyên, ở Nam Thành có một công ty bất động sản có chút tiếng tăm, hoàn toàn có đủ tài chính để chữa bệnh cho mẹ của cô.

Nhưng mà ngay trong kỳ nghỉ hè này, Lâm Đắc Duyên lén chuyển nhượng tài sản, sau đó đệ đơn ly hôn Huỳnh Tú.

Bao năm qua, Huỳnh Tú đã hết lòng vì chồng, giúp từ cậu bé nghèo hai bàn tay trắng từ quê lên thành phố lập nghiệp đến thành ông chủ có tiếng tăm, không ngờ có một ngày chuyện này sẽ xảy ra.

Huỳnh Tú trong lúc bị bệnh bao lấy thì bị Lâm Đắc Duyên đánh úp không kịp trở tay, ly hôn chỉ nhận được 720 ngàn nhân dân tệ, cùng với căn biệt thự ở ngoại ô. Đối với bệnh của bà mà nói, chỉ như muối bỏ vào biển.

Còn về phần Lâm Tích.

Lâm Đắc Duyên luôn không thích cô vì là con gái, sau khi hứa với Huỳnh Tú mỗi tháng sẽ trợ cấp nuôi con là 10 ngàn nhân dân tệ, thì chớ hề hỏi han đến nữa.

Giống như vứt một túi rác.