Lâm Tích gõ vào ảnh đại diện của Cố Niệm Nhân, khinh thường phàn nàn: "Gửi cái icon thì đã sao? Cô tiểu thư mặt băng."
Mà Chung Sanh cũng không cảm thấy khó chịu, cô chỉ nghĩ Cố Niệm Nhân có lẽ cũng giống Lâm Tích, sau khi tan học còn phải đi học thêm, rốt cuộc Đại Thần kiểu này là muốn vào đại học Thanh Hoa hay Bắc Kinh, học đến đêm khuya cũng mấy lạ.
Tần Chu cũng nghĩ như vậy, sau đó nói với Cố Niệm Nhân: [Được rồi, vậy ba đứa mình thảo luận trước, Đại Thần rảnh đi ngó một cái, có ý kiến gì thì gửi tin nhắn vào trong nhóm hoặc nói chuyện riêng với mình đều được.]
Cố Niệm Nhân rất nhanh trả lời: [Được.]
Mọi người đã điểm danh đầy đủ, Tần Chu bắt đầu giới thiệu kế hoạch của mình: [Điều đầu tiên là thứ tự tiếp sức, mình nghĩ nên bám sát đội hình năm ngoái.]
[Mình vị trí số 1, tiếp đó là Chung Sanh vị trí số 3, Lâm Tích số 4.]
[Vì năm ngoái bạn Lưu vị trí thứ 2, nên Đại Thần sẽ thế chỗ của bạn ấy vào vị trí thứ 2.]
[Sắp xếp như vậy mấy cậu thấy thế nào?]
[Mình không có ý kiến.] Lâm Tích nhìn thấy sắp xếp này, khóe miệng nhếch lên, tâm tình rõ ràng rất tốt.
Như vậy, cô sẽ không cần chuyền gậy tiếp sức cho người kia, mà cô cũng không cần người ta chuyền cho. Cho dù là luyện tập chuẩn bị trước đại hội thể thao, cả hai sẽ không tiếp xúc nhiều.
Coi như một may mắn trong hàng ngàn điều không may mắn.
[Được rồi, tiếp theo là vấn đề về thời gian luyện tập...]
Tần Chu đang gửi tin nhắn, Chung Sanh đang nằm trong phòng ngủ của mình, Lâm Tích nằm trên sô pha, mọi người đều chăm chú lắng nghe.
Trong khu biệt thự ánh đèn sáng rực, trên bàn điện thoại di động nhấp nháy nhịp nhàng sáng tối, khắp nơi yên tĩnh, ngoại trừ tiếng đầu bút cọ lên giấy, không có âm thanh thừa thãi nào.
Tết Trung Thu đang đến gần, vầng trăng lưỡi liềm dần dần được lấp đầy.
Ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, lan ra khắp bàn, phản chiếu khuôn mặt cúi gằm của cô gái.
Tư thế của Cố Niệm Nhân không khác tư thế ngồi ở trong lớp là bao, eo thẳng gần như song song với lưng ghế.
Cây bút trên tay cô chậm rãi vẽ ra một loạt từ khó hiểu, không phải tiếng Anh mà là những ký tự liên kết giống tiếng Nga hơn.
Khi nửa cuốn vở đã đầy chữ, Cố Niệm Nhân gõ một dấu chấm nhỏ ở cuối.
Không nghỉ ngơi, cô lấy đáp án có sẵn để so sánh, khoanh tròn vài từ bằng bút đỏ, cho dù đang không có người ở kế bên, nhưng cũng không hề lơ là.
Làm xong tất cả những chuyện này, Cố Niệm Nhân chạm vào điện thoại.
Cả nhóm đã thảo luận xong về việc chạy tiếp sức, đang nói nhảm ở trong đó, cách đây không lâu, Lâm Tích còn gửi tin nhắn thoại.
Ánh mắt Cố Niệm Nhân dừng lại khi nhìn thấy cái tên đặc biệt phù hợp với tính cách cô gái này.
Lấy tai nghe ra, nhanh chóng bấm play một cách nhàn nhã và gọn gàng.
"Mẹ nó, Chung Sanh, cậu điên à? Chuyện này mà cũng hỏi được à."
Giọng nói không lớn nhưng lại cáu kỉnh, thậm chí có chút thô ráp.
Cố Niệm Nhân hơi hạ mi, trong tầm mắt là đôi mắt ngỗ ngược liếc nhìn mình một cái, sau đó dời đi, cái đuôi ngựa lắc qua lắc lại, đọng lại trong mắt Cố Niệm Nhân là ánh sáng rực rỡ.
Không có dấu vết, ánh trăng cũng không nhìn tới.
Môi dưới Cố Niệm Nhân hơi cong lên trên khuôn mặt đang rũ xuống của cô.
Tin nhắn thoại phát xong, đôi tai đeo tai nghe im lặng.
Buổi tối mọi thứ đều yên tĩnh, Cố Niệm Nhân đang thu dọn sách vở trên bàn, sau đó camera phía trên căn phòng di chuyển, một giọng nữ vang lên: "Niệm Niệm, thẳng lưng lên một chút, đừng khom lưng."