CHương 30

Ở cùng Lâm Đắc Duyên nhiều năm như vậy, lửa giận của Lâm Tích mỗi lúc một mạnh hơn.

Cô giống như một người cầm dao không có chuôi khi đâm người khác, cô cũng bị thương và rỉ máu.

Nhưng lần này, sự thiếu kiên nhẫn của cô đầu tiên lại nổi lên nhưng rồi biến mất.

Không cần đến rồi đi nhanh vậy chứ.

Lâm Tích cứ vậy ôm chặt eo Cố Niệm Nhân, cau mày nhìn vào mắt Cố Niệm Nhân.

Mặt nước tĩnh lặng bị ánh sáng mặt trời khúc xạ bị dao động đột ngột làm gợn sóng, ẩn chứa trong gợn sóng nước là một vẻ hoảng loạn.

Trước khi có thể hồi phục sau cuộc chạy đường dài, một hơi thở nặng nề thoát ra từ đôi môi tái nhợt.

Càng cố gắng giữ bình tĩnh, càng để lộ một chút yếu đuối một chút bướng bỉnh.

Mái tóc dài tùy ý cuộn lên, bởi vì vừa rồi chạy bộ mà gió làm mái tốc rối bời.

Trông giống là bị khi dễ, mà gió cũng ngộ ghê, thổi mấy lọn tóc như có như không cọ vào gương mặt Lâm Tích, cô vô thức muốn trốn đi, nhưng vẫn bị mùi hương quấn lấy.

Đó vẫn là mùi hương hoa chưa được biết tên.

Mùi hương nhạt nhàn mức gần như không thể ngửi thấy nó lơ lửng trong không khí, nhưng Lâm Tích lại có thể ngửi thấy.

Im lặng một lát, cơn tức giận trong cổ họng Lâm Tích đã trôi đi.

Hóa ra con người thực sự có thể nguôi giận trong nháy mắt.

"..."

Lâm Tích thậm chí không biết nên nói cái gì cho ổn, miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu Cố Niệm Nhân: "Cậu đứng ổn định trước đi."

"Được." Cố Niệm Nhân gật đầu.

Người này tựa hồ không nhận ra bản thân ở trước mặt Lâm Tích trông yếu đuối đến cỡ nào, giơ tay lên giữ cánh tay Lâm Tích.

Trên sân băng nhựa không có bóng cây, ánh nắng chiều chiếu thẳng vào người, không còn khoảng trống giữa da thịt.

Tay Cố Niệm Nhân vẫn lạnh lẽo, xoa xoa đám lông tơ trên cánh tay Lâm Tích tựa như đang kết thành nút, đột nhiên cảm thấy một cảm giác thần kỳ không thể giải thích được.

Nó nhắc nhở Lâm Tích rất rõ ràng về người mà cô đã giúp đỡ, đánh trực diện vào tim cô.

Rõ ràng là thoáng qua.

Lâm Tích giật mình, cho đến khi Cố Niệm Nhân giữ cánh tay cô đứng vững, thì cánh tay đang vòng qua eo Cố Niệm Nhân mới thu hồi lại.

Sau đó đút một tay vào túi, lạnh lùng mắng Cố Niệm Nhân: "Bao lớn rồi, không biết kiềm chế là gì à?"

"Quên mất." Cố Niệm Nhân trầm giọng nói.

"Vậy về sau nhớ kỹ." Lâm Tích lập tức dỗi lại, nhưng mà còn lo người này chưa hồi phục, nên chỉ nhỏ giọng nói.

"Ừ." Cố Niệm Nhân ôm lấy cánh tay mới buông cô ra, nhẹ nhàng gật đầu.

Dưới ánh nắng dài, hai cái bóng chồng lên nhau lặng lẽ tựa vào bãi cỏ.

Gió thổi trên bãi cỏ, hai người tựa như xa xa nhìn nhau, có một bóng người cô đơn rơi xuống.

Chung Sanh hiếm khi im lặng, đứng sang một bên.

Thật ra, cô vừa mới quay lại chỗ giáo viên thể dục thì từ xa đã nhìn thấy chị em tốt của mình đang cứu mỹ nhân, kịp ôm eo Đại Thần sắp ngã xuống.

Sân thể dục là nơi duy nhất trong trường không bị hạn chế. Gió tự do thổi từ nam ra bắc, hất tung mái tóc dài của các cô gái.

Dưới bộ đồng phục học sinh rộng rãi, vòng eo thon thả nhẹ nhàng chạm vào nhau, những ngón tay dài ôm lấy cánh tay của nhau. Ngay cả làn da trắng ngần của cũng giống nhau, sạch sẽ và đồng điệu.

Những gì Chung Sanh nhìn thấy chính là rất hài hoà, sau đó thấy trong khung cảnh đó bản thân đến thật dư thừa, thế là âm thầm thu bước chân bước vào trong bức tranh kia, rất thức thời không dám lên tiếng, còn nói thầm trong bụng.

Người đẹp phải sánh đôi với người đẹp.

Cô thực sự không tìm được người nào có thể xứng với chị em của cô như người này.

Đẹp quá rồi.

Cũng rất có thiện cảm với đôi mắt kia.

"Các cậu đều ở đây à, đúng lúc luôn."

Chung Sanh vẫn đang đắm chìm trong việc chiêm ngưỡng bức tranh thì một âm thanh đã phá vỡ sự hài hòa của bức tranh.

Là Tần Chu, người cùng chạy 4x100 với họ, đột nhiên xuất hiện với vẻ mặt phấn khích.

Lâm Tích nhìn bộ dạng của Tần Chu như vậy tựa hồ đoán được cái gì, hỏi: "Sao, tìm được người rồi à?"

"Còn cần tìm sao? Không có sẵn rồi à." Tần Chu hưng phấn nhìn Cố Niệm Nhân.

Cô cũng không đợi ổn định lại hơi thở vì chạy gấp đến, mời: "Cố Niệm Nhân, cậu có muốn chạy 4x100 với bọn mình không?"

Cố Niệm Nhân không có đồng ý, mà là thấp giọng hỏi: "Các cậu?"

"Mình, Lâm Tích, Chung Sanh." Tần Chu chỉ một vòng, "Năm ngoái bọn mình về nhất đó, có muốn tham gia cùng chia sẻ vinh quang không!"

Lâm Tích nghe vậy, mí mắt nhảy dựng lên, theo phản xạ cô không muốn kéo dài thời gian ở bên Cố Niệm Nhân, nên thẳng thừng nói: "Sao cậu không nói gì về chuyện chúng ta xếp thứ ba từ dưới lên ở lớp 10 hả?"

"Đó là bởi vì Chung Sanh đánh rơi dùi cui! Hơn nữa Lâm Lâm ngay cả nước rút cũng không chạy được." Tần Chu không có coi trọng, bản chất lạc quan, "Không phải bà Lưu tham gia một cái là bọn mình về nhất luôn hả?"

Lâm Tích lại tạt gáo nước: "Nhưng năm nay không có bà Lưu."

"Nhưng năm nay có Đại Thần!"

Chung Sanh cũng tham gia, đứng cùng mặt trận với Tần Chu, "Đại Thần chạy 3000 mét nhẹ nhàng thế mà, 100 mét có là gì đâu!"

Vẻ mặt Lâm Tích bất đắc dĩ: "Làm ơn đi, 100 mét là sức bật, không phải sức bền."

Lại nữa, Tần Chu "chậc" một tiếng với Lâm Tích, lấy hai tay véo eo của cô: "Lâm Tích, hôm nay cậu sao thế hả, sao bọn mình nói một câu là cậu phủ một câu vậy? Cậu là đòn bẩy hả?"