Đối với câu hỏi của Cố Niệm Nhân, phản ứng đầu tiên của Lâm Tích chính là phủ nhận.
Nhưng cô còn chưa kịp nói, Chung Sanh đã đi trước cô một bước, gật đầu: "Đương nhiên! Bọn mình đương nhiên lo lắng cho cậu rồi!"
Người này căn bản không nhìn bầu không khí để nói chuyện, tưởng đâu Cố Niệm Nhân đang nói chuyện với hai người, gật đầu nói rõ ràng, mỗi một chữ của cô dùng đều làm cho sắc mặt Lâm Tích thêm mấy nếp nhăn.
Lâm Tích mở miệng muốn phủ cái cụm từ "bọn mình", lại bị Chung Sanh lo lắng cắt ngang: "Đại Thần, cậu thật sự không sao chứ? Đừng nói 3000 mét, mới có 1000 mét thôi mà không ít bạn học nam chạy ná thở. Đây là 15 vòng đó, không thể luyện tập trong thời gian ngắn được đâu...."
Lâm Tích và Chung Sanh làm bạn với nhau lớp 10, mà chưa từng thấy Chung Sanh nói lời quan tâm như vậy.
Mấy lời muốn phủi sạch quan hệ cứ vậy nghẹn trong cổ họng, bị từng chữ của Chung Sanh đẩy ra xa. Thời gian tốt nhất để làm rõ đã trôi qua.
Ngoài cửa sổ có một đám mây bay tới, che khuất một góc mặt trời, mơ hồ thoáng thấy bóng người trong ánh nắng.
Chung Sanh lo cái này lo cái kia, Lâm Tích cố gắng ngắt lời cô nhiều lần nhưng không thành công, mấy nếp nhăn trên mặt Lâm Tích ở trong mắt Cố Niệm Nhân ngày càng dày.
Cuối cùng, đến khi Chung Sanh thao thao bất tuyệt xong thì mấy nếp nhăn trên mặt Lâm Tích có thể nhìn bằng mắt thường hơn trước đó chục lần.
Cuối cùng, Chung Sanh đã nói xong bài phát biểu dài của mình, những đường đen trên mặt Lâm Tích hiện ra bằng mắt thường nặng hơn trước đó hàng chục lần.
Cố Niệm Nhân vẫn bình tĩnh như cũ, không hề thay đổi vì lời nói của Chung Sanh, cô cứ vậy ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, cũng không có người chú ý đến tầm mắt vừa thu hồi của cô.
chỉ ngồi thẳng trên ghế, không ai có thể chú ý đến ánh mắt vô hình của cô.
"Cám ơn, không cần lo lắng cho tôi."
Lời Cố Niệm Nhân vốn là để cho Chung Sanh nghe, nhưng giọng nói của cô lại truyền vào tai Lâm Tích.
Ánh nắng bên cửa sổ không đúng lúc bao phủ lên giọng nói của cô, để người nghe vừa yên tâm vừa chắc chắn, nhưng bóng dáng lại rơi xuống mặt bàn, mảnh khảnh và mỏng manh, như một dây tơ hồng dễ bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.
Lâm Tích nhìn bóng người vượt qua ranh giới đáp xuống bàn học của mình, ngước mắt nhìn Cố Niệm Nhân.
Cô nhíu mày liếc nhìn người bên cạnh, lời nói trôi qua cổ họng nhưng cuối cùng vẫn bị sự tức giận đè xuống, cuối cùng mở một cuốn truyện tranh ra.
Ai muốn khuyên người này chứ.
Người này là dây tơ hồng sống trong nhà kính, phải nếm mùi đời mới biết được thế giới này không giống như thế giới mà cô ấy đang sống.
.
Ôm suy nghĩ như vậy, Lâm Tích đến tiết thể dục buổi chiều cũng không thèm nói với Cố Niệm Nhân nữa câu.
Thầy nhìn các học sinh lớp chọn xếp hàng ngay ngắn, dặn dò các em vài câu, rồi sau đó có chút lo lắng hỏi: "Nghe lớp phó nói, người chạy 3000 mét lần này đã quyết định rồi? Là ai vậy?"
Mặt trời lặn xiên trong tầm mắt Lâm Tích, chiếu sáng quảng trường nhỏ vào buổi chiều với ánh sáng vàng rực.
Ngay khi cô đang nhìn sân nhựa bên trong hàng rào chắn, một bóng người mảnh khảnh xuất hiện trong tầm mắt cô.
Cố Niệm Nhân giơ tay: "Em."
Giáo viên thể dục nhìn Cố Niệm Nhân đứng vị trí thứ hai từ dưới lên, trong mắt lộ rõ vẻ do dự: "Em sao?"
Cánh tay giơ lên dài và thon, làn da trắng nõn có cảm giác bị phơi sáng quá mức dưới ánh nắng.
Cố Niệm Nhân hơi ngẩng đầu lên trước câu hỏi của giáo viên thể dục. Khuôn mặt điềm tĩnh và thanh tú của cô ấy, nói thế nào cũng chẳng liên quan đến hai từ thể thao, thậm chí còn ngược lại, trông bộ dáng thế này có thể chạy được 3000 mét à.
Giáo viên thể dục: "Em chắc chứ?"
"Em chắc ạ." Cố Niệm Nhân cũng chắc chắn như sáng hôm đó nói với Lâm Tích và Chung Sanh.
"Vậy... được rồi." Giáo viên thể dục miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn còn lo lắng, "Em đi qua sân nhựa chạy thầy xem thử, thầy sẽ giúp em... giúp em điều chỉnh."
Thầy giáo thể dục đã suy nghĩ rất lâu về từ "điều chỉnh".
Thầy nhìn dáng người mảnh khảnh của Cố Niệm Nhân đang đi về phía đường đua nhựa, có chút sầu, sức chịu đựng không phải rèn luyện trong ngày một ngày hai, điều chỉnh mà thầy muốn điều chỉnh cho Cố Niệm Nhân chắc là tâm thái đi.
Thứ hạng không quan trọng, chỉ cần có thể hoàn thành tốt là đã tuyệt vời rồi.
Chung Sanh cũng có ý nghĩ tương tự như giáo viên thể dục, cô kéo Lâm Tích đứng gần đường sân băng của Cố Niệm Nhân nhất, cổ vũ: "Đại Thần cố lên, không chạy được cũng không sao, đừng cưỡng ép bản thân."
Còn chưa chạy mà khí thế đã mất đi một nửa.
Lâm Tích liếc nhìn Chung Sanh, chán ghét không nói nên lời.
Đúng lúc này, đồng tử của Cố Niệm Nhân xông vào.
Ánh nắng chiếu lên đôi mắt nâu sẫm trong trẻo như quả cầu thủy tinh của cô, sau đó khúc xạ thành những vệt ánh kim, trở nên sâu hơn.
Lâm Tích đột nhiên có một cảm giác khó tả, đó chính là hình như Cố Niệm Nhân đang chờ cô nói gì đó.
Nhưng mà cô không có lời gì để nói.
Đội chạy thi tiếp sức thiếu người, nên chưa luyện tập được, thế là bị Chung Sanh và đội kéo đến đây.
"Có muốn khởi động thân thể không?"
Không đợi được Lâm Tích nói gì, thì giáo viên thể dục đã đến bên cạnh Cố Niệm Nhân.
Cô lặng lẽ thu ánh mắt lại, giọng lạnh lùng hơn lúc vừa rồi trả lời giáo viên thể dục: "Không cần ạ."