Lâm Tích cùng bọn họ lướt qua một đoạn đường, sau đó lại lướt qua nhau, những âm thanh xung quanh ồn ào và mơ hồ, như thể cuộc trò chuyện vừa rồi chưa từng tồn tại.
Nhưng cuộc trò chuyện này quả thực có tồn tại, Chung Sanh tất nhiên đứng ở một bên cũng nghe.
Cô trầm tư, trên mặt có chút lo lắng: "A Tích, có phải bọn họ đang nói Đại Thần không?"
"Ừ." Lâm Tích gật đầu, nghe được câu đầu tiên, cô gần như chắc chắn.
3 nghìn mét là một hạng mục lớn, lớp bình thường không có ai chủ động đăng ký, huống chi là lớp chọn.
Cái hạng mục này phải chờ đến cuối cùng lớp phó học thấy bạn học nữ nào dễ nói chuyện, sẽ dụ dỗ nài nỉ họ tham gia.
"Mấy bạn đó muốn đại thần chạy 3000 mét à?" Chung Sanh hỏi tiếp.
Lâm Tích không chút do dự, gật đầu khẳng định.
Cố Niệm Nhân mới chuyển đến, tính tình lạnh lùng, không kết bạn nhiều, khiến bọn họ có chút ghen ghét.
Lúc này không đẩy cậu ta ra thì đợi đến khi nào?
"A Tích, này không được đâu." Chung Sanh trước giờ luôn thương hoa tiếc ngọc, đặc biệt là Cố Niệm Nhân, "Trông bộ dạng kia của Đại Thần, chạy ngàn năm cũng không được nửa đường.... Sao lại bắt cậu ấy đăng ký chứ!"
Chung Sanh nói, rồi thốt lên một tiếng cảm thán khi bước vào cửa lớp.
Cô nắm chặt cánh tay Lâm Tích, ép người này đi theo mình, nhìn sang.
Cố Niệm Nhân lúc này đã trở về chỗ ngồi, trên bàn bày ra sách tiếng Trung, tựa hồ muốn ôn bài.
Nhưng kế hoạch của cô đã bị gián đoạn. Lớp phó thể dục đi họp đã về từ lúc nào, còn đang đứng bên cạnh bàn cô ấy.
Lớp phó thể dục của lớp Lâm Tích rất đam mê tập thể hình, bộ đồng phục học sinh màu xanh lá cây có cảm giác như sẽ rách bất cứ lúc nào khi khoác lên thân hình cao lớn của cậu ta.
Ánh nắng chiếu xuống thân hình cao lớn của cậu ta, rơi xuống trên bờ vai gầy gò của Cố Niệm Nhân, cho dù chỉ là một cái bóng, cũng khiến người ta lo lắng không biết có đè bẹp cô gái gầy gò này hay không.
Sự chênh lệch thể lực quá lớn, nó còn mang lại áp lực tinh thần cho mọi người.
Vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt Chung Sanh, kéo Lâm Tích đi qua: "A Tích, mau đến giúp cậu ấy từ chối đi, với thể chất này của Đại Thần sao mà chạy 3000 mét được? Chi bằng để Lý Uy cải trang thành nữ cho rồi!:
Lâm Tích không chịu.
Cô đã thề sẽ không tự dưng phát lòng tốt, đứng rất vững vàng: "Cậu ta không có miệng à?"
Lâm Tích mấy ngày nay bị Cố Niệm Nhân làm cho cứng họng mấy lần, biết người này không hề ngây thơ vô số tội.
Nói xong, cô khuyên nhủ người bạn ngốc nghếch Chung Sanh: "Cậu đừng đánh giá thấp người này, trông thì lạnh lùng xa cách vậy đó, chứ thực tế thì miệng độc như gì, cậu đợi xem lát nữa Lý Uy sẽ ...."
Trước khi từ "khóc" trong cổ họng Lâm Tích vang lên, khuôn mặt tươi cười của lớp phó thể dục đã xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Cậu ta nhìn tờ đăng ký đưa cho Cố Niệm Nhân, như sợ mình nghe nhầm, xác nhận lại lần nữa: "Vậy mình đăng ký cho cậu ha?"
Cố Niệm Nhân bình tĩnh gật đầu, dùng bút ký tên vào tờ đăng ký rồi đưa cho lớp phó thể dục.
Tận mắt chứng kiến
vấn đề khó của mình được giải quyết dễ dàng như vậy, nụ cười trên mặt lớp phó thể dục càng đậm hơn, chàng trai cao 1,95 mét cũng cười như một đứa trẻ ba tuổi.
Nhìn lớp phó thể dục cầm danh sách trên tay đi qua, Chung Sanh không thể tin được, bước nhanh về phía Cố Niệm Nhân: "Đại Thần, mới vừa rồi cậu đồng ý tham gia chạy 3000 mét hả?"
Cố Niệm Nhân gật đầu, bình tĩnh nói "Ừ" với Chung Sanh.
"Là 3000 mét đó trời!" Chung Sanh lo sợ Cố Niệm Nhân bị lớp phó thể dục uy hϊếp, thế là ngồi giảng giải cho Cố Niệm Nhân biết 3000 mét khó cỡ nào: "Cậu có biết 3000 là gì không? Một vòng sân trường chúng ta là 200 mét, cậu phải chạy...."
Nói đến đây, Chung Sanh dừng lại một lát.
Lấy tay ra đếm đếm.
Lâm Tích ném thẳng một con số vào mặt hai người đi ngang qua: "Mười lăm."
Chiếc ghế bị kéo mạnh ra, tạo ra một âm thanh chói tai.
Lâm Tích ngồi trở lại chỗ ngồi, vô cớ tức giận quay đầu hướng Cố Niệm Nhân nói: "Cậu không biết từ chối à?"
Nhưng Cố Niệm Nhân lại không có trả lời.
Cô hơi ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Tích, dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh hỏi: "Cậu đang lo lắng cho mình à?"