Đã quen với việc nghe giáo viên tiếng Anh đọc một cách cứng nhắc, nhiều học sinh trong lớp mơ mơ màng màng chống mắt.
Lâm Tích ngồi ở phía sau có thể nhìn thấy được biểu cảm của Chung Sanh, không thể phủ nhận, giọng đọc của Cố Niệm Nhân thật sự rất hay rất dễ nghe.
Sự bất mãn của giáo viên tiếng Anh đối với ý thức kém trong lớp ngay lập tức lắng xuống, ánh mắt thay thế bằng tán thưởng.
Còn Cố Niệm Nhân vẫn điềm tĩnh như thế, đôi mắt trong veo rơi trên giấy, giọng nói trầm ổn chậm rãi kết hợp với đôi mắt đảo qua đảo lại, càng làm sự điềm tĩnh ấy tăng thêm mấy phần.
Đây là một loại điềm tĩnh phát ra từ trong xương cốt, không phải ngày một ngày hai mà có thể tạo thành.
Trước khi đến nơi này, Cố Niệm Nhân đã số trong môi trường sinh hoả thế nào?
Mẹ cô ấy, người vẫn chưa đăng ký kết hôn với Lâm Đắc Duyên, cùng với người cha đã qua đời, rốt cuộc đã cho cô ấy hoàn cảnh gia đình thế nào?
.
Có chút dấu hiệu của mùa thu, lá hai bên sân chơi bị gió thổi bay, chuyển sang màu vàng.
Tiếng nhạc sôi động trên sân thể dục được thay thế bằng tiếng nhạc êm dịu từ trên ngọn cây nhìn xuống, đám học sinh náo nhiệt tuỳ ý xếp thành hàng, trong gió toát ra mùi mồ hôi nồng nặc.
Lâm Tích và Chung Sanh cũng ở trong nhóm này. Khi chạy, tóc của Chung Sanh có chút lộn xộn, vừa chải vừa nói với Lâm Tích: "Nghe nói vừa rồi lớp phó thể dục không đi chạy, là tổ chức họp ban thể dục thể thao để bàn về đại hội thể thao cuối tháng."
Lâm Tích từ đầu học kỳ đến nay đều không để ý tới trường học, cho nên nghe được tin tức này có chút kinh ngạc: "Mới giờ này đã chuẩn bị rồi à?"
"Sớm gì nữa, cũng giữa năm rồi." Chung Sanh lại nói ngược lại, "Mình còn thấy năm nay hơi muộn đó."
Cô nhìn cánh tay săn chắc của Lâm Tích, quay người hỏi: "Lần này cậu có định nhảy cao với chạy tiếp sức 4x100 không?"
"Ờm, có lẽ vậy." Lâm Tích nói không chắc chắn.
Mặc dù Lâm Tích đã tham gia hai sự kiện này trong hai năm qua, nhưng thực ra cô cũng không mấy hứng thú với việc tham gia cuộc thi, chỉ là không chịu được Vương Đình Tú ép cô đi lấy danh hiệu tập thể.
Bởi vì không muốn nghe Vương Đình Tú cằn nhằn nữa, với giờ bị nắm thóp sợ mời phụ huynh, nên Lâm Tích nghĩ đại hội thể thao năm nay phải đăng ký tham gia cả hai.
"Chỉ là không biết lần này chúng ta có thể giành được hạng nhất 4x100 hay không." Chung Sanh có chút u sầu không cam lòng, "Cậu nói xem bà Lưu sao không biết cố gắng vậy, mới nửa học kỳ đã bị đá ra ngoài!"
Bà Lưu trong miệng Chung Sanh chính là một bạn học sinh nữ học cùng lớp năm 11, nhưng chỉ học được hai tháng, cũng nhờ năm ngoái có người này, mà lớp các cô mới thoát khỏi danh hiệu "thứ hai từ dưới đếm lên", dựa vào huy chương vàng 4x100 thế lội ngược dòng lên vị trí số 3.
A, nếu bạn muốn biết số 1 từ dưới đếm lên là lớp nào.
Thì đó là lớp chọn chuyên văn.
"Này, A Tích, cậu nói xem trình độ thể dục của Đại Thần ở mức nào?"
Đang nói chuyện, Chung Sanh tự dưng lại nhắc đến Cố Niệm Nhân.
Giọng nói của cô vang lên đầy mong đợi, Lâm Tích liếc nhìn cô, trong mắt tràn đầy khinh thường: "Cậu ta——"
"Trông yếu đuối như vậy, đừng nói 3 ngàn mét, sợ là 800 mét chạy không nổi."
Lâm Tích vừa mới nói được từ "cậu ta" thì mấy học sinh đang xếp hàng gần đó nói câu kia ghép vào.
Cô gái có vẻ hơi lo lắng về người mà họ đang nói đến, người bên cạnh thấy thế hỏi lại: "Vậy cậu hả?"
"Mình không đi đâu." Cô gái lập tức nói, đối với 3 ngàn mét, tránh còn không kịp.
"Thế này không phải xong rồi sao." Một cô gái khác mua tay, giọng điệu thực tế: "Cậu ấy mới chuyển đến, cũng phải có chút đóng góp gì cho lớp đi chứ?"
"Với lại chỉ thay lớp phó thể dục hỏi cậu ấy, còn có đồng ý hay không là chuyện của cậu ấy, mình cũng đâu có bắt buộc."
Bạn học sinh nữ này nói như đúng rồi, còn mang quan điểm của người khác chạy theo, sau đó sau đó gật đầu đồng tình: "Đúng vậy."
Hành lang chật kín người đang quay lại lớp. Viền váy xanh đan xen với quần tây, bóng dáng của hai cô gái nhanh chóng bị nuốt chửng.