Chung Sanh thấy bản thân đã cố gắng lắm rồi nhưng vẫn không nhớ được bài thứ hai, quay đầu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lâm Tích, "A Tích, mình vẫn chưa nhớ kỹ, cậu cho mình xem đi."
Ánh mắt Lâm Tích Lạc dừng lại ở cuốn truyện tranh, sau đó hơi chột dạ lập tức đem sách toán đè lên, lạnh lùng ném hai chữ cho Chung Sanh: "Không nhớ."
"Không nhớ?" Chung Sanh không tin, "Không phải cậu vừa nói với thầy Lưu là muốn chép lại để nghiên cứu sao?"
Chung Sanh tưởng đâu Lâm Tích vẫn còn đang ghim vụ "lâm trận bỏ chạy" không chịu ngồi cùng bàn, thế này đầu tựa vào bàn Lâm Tích: "A Tích, đừng nói là cậu còn giận mình nha? Mình đâu cố ý đâu...."
"Không có." Không đợi Chung Sanh kiểm điểm, Lâm Tích đã phủ định trước, bảo Chung Sanh đừng nghĩ nhiều.
Nhưng cứ như vậy, Chung Sanh lại càng hoang mang hơn.
Không biết vì sao, cô cảm thấy Lâm Tích có chút kỳ quái, đem đôi mắt khóa chặt vào người này, thề sẽ tìm hiểu ra được chuyện quái gì đang xảy ra: "Vậy cậu sao thế? Chỉ là ghi chép thôi mà sao lại không cho mình xem? Trong vở của cậu có thứ gì không dám cho mình xem à? Với quan hệ mấy năm qua của bọn mình, có cái gì...."
Chung Sanh ngồi đó lảm nhảm nói không ngừng, Lâm Tích cảm giác bản thân còn khổ hơn cả người câm uống hoàng liên.
*Hoàng liên là loại thảo dược có thể kí©h thí©ɧ hệ thần kinh.
Ít ra người câm có thể chữa bệnh nhờ hoàng liên, còn cô ăn hoàng liên chỉ là do tự kiếm việc vào thân.
Xứng đáng.
Tử tế với những người không nên tử tế chỉ đơn giản là chuốc lấy rắc rối.
Ngay lúc Lâm Tích đang nghiến răng hối hận thì một cuốn vở đột nhiên xuất hiện giữa cô và Chung Sanh.
Cố Niệm Nhân tranh thủ thời gian đưa bản ghi chép của mình cho Chung Sanh, chủ động nói: "Xem của tôi đi."
Chung Sanh nghe xong, ngẩng đầu lên, không nói nữa.
Cố Niệm Nhân còn chưa tháo kính ra, tròng kính trong suốt vẫn đang ở trên mặt cô ấy, khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng toát ra vẻ dịu dàng.
Chung Sanh động não, cũng chỉ có thể ở trong vốn từ vựng nghèo nàn của mình thốt lên ---
Đây là người đẹp hệ cấm dục sao?
A Tích, cậu có phúc ghê.
Chung Sanh hâm mộ thôi rồi, ánh mắt sốt ruột nhìn theo cuốn vở mà Cố Niệm Nhân đưa cho mình.
Trên trang giấy kia từng chữ được viết thành hàng, không phải nét chữ thanh tú dịu dàng mà là gọn gàng phóng khoáng, nét chữ rất sắc nét.
Chung Sanh nghĩ cái gọi là chữ giống người chính là thế, thật sự ngưỡng mộ: "Oa, trong thời gian ngắn vậy mà nữ thần, à không, đại thần có thể nhớ rõ ngăn nắp vậy!"
Cố Niệm Nhân không hề bày tỏ bất cứ điều gì về cái tên mà Chung Sanh đặt cho mình, chỉ nói: "Chép xong rồi thì đưa lại tôi, tôi vẫn chưa kiểm tra lại."
"Được được, mình sẽ viết nhanh thôi." Chung Sanh nhanh như chớp xách cuốn vở Cố Niệm Nhân cùng với tiếng ồn ào vừa rồi đi.
Hàng sau cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh trở lại.
Lâm Tích mệt mỏi thở dài trong lòng, sau đó tiếng thở của cô liền bị giọng nói của người khác quấn lấy.
"Vừa rồi cảm ơn." Cố Niệm Nhân nhìn Lâm Tích, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ nghe được.
Dây thần kinh vừa mới buông ra bỗng trở nên căng thẳng.
Giọng nói của Cố Niệm Nhân rất bình tĩnh, nhưng lại giống như một tia sét đột nhiên đánh vào đầu Lâm Tích.
——Cố Niệm Nhân đang nói chuyện vừa rồi cô ngăn cảnh Trình Kiến Bang xoá bảng.
Chung Sanh cũng không có nghi ngờ, nhưng người này sao lại phát hiện?
Lòng Lâm Tích có chút hoảng, sau đó đã tự phủ nhận.
Cái từ "vẫn chưa" kia cũng chẳng là vì ai hết, cả lớp đâu chỉ có Cố Niệm Nhân là người duy nhất không theo kịp, lúc đó trong lớp có nhiều người chưa viết xong.
Đặc biệt là Chung Sanh.
Chung Sanh đang ngồi ngay trước mặt cô, tấm lưng kia điên cuồng lay qua chuyển lại, rồi ngẩng đầu cúi đầu với tốc độ cực nhanh.
Cô đáng thương bạn thân nhất của cô không được à?
Quả nhiên là người sống chung mái nhà với Lâm Đắc Duyên.
Trời sinh tự luyến.
Lâm Tích đưa ra lý do của mình, tự tin hỏi Cố Niệm Nhân: "Tôi nói mà nghe nhé, không phải ai cũng vây quanh một mình cậu đâu nhé."
"Ừa, mình biết rồi." Cố Niệm Nhân điềm tĩnh nhìn Lâm Tích gật đầu, sau đó quay mặt đi, về lại với sách vở.
Vẫn là cái kiểu bình tĩnh đó nữa.
Lâm Tích đấm vào bông gòn, cau mày.
Sau đó cô tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, bất cần dựa vào bàn, vô lại làm phiền Cố Niệm Nhân: "Này, cảm giác không theo kịp là thế nào?"
Cố Niệm Nhân vẫn im lặng và dường như đang tập trung phân tích xác suất di truyền của đậu hà lan.
Lâm Tích cũng không vì thế mà im lặng.
Cô vẫn không muốn ngồi cùng bàn với Cố Niệm Nhân, Vương Đình Tú tạm thời vẫn chưa lên lớp, nên vị trí này chưa chắc đã xác định.
Cô như hổ rình mồi, có cơ hội sẽ vồ tới, vừa nhận mạnh vừa hù doạ: "Này, tôi nói cho cậu biết, chỗ này không chỉ mỗi môn toán, còn tiếng Anh cũng không thấy rõ, có thí nghiệm hóa học thì cậu ngồi đây cũng không thấy, cậu nếu thức thời thì nhanh chóng cùng với cô Đình Tú...."
Lạch cạch....
Tiếng bút đặt xuống cắt ngang lời cảnh báo của Lâm Tích, cô nhìn Cố Niệm Nhân với ánh mắt đầy thách thức, đối diện với đồng tử của Cố Niệm Nhân.
Họa tiết cầu vồng sẫm màu lộ ra nền màu nâu sẫm, tựa như nước nhìn từ mép ao lạnh lẽo, đập vào mắt là độ trong trẻo tuyệt đối, sạch sẽ lạnh thấu xương, làm cho người ta không dám lên tiếng.
"Sao nào?" Vờ tỏ ra mạnh mẽ, Lâm Tích ngẩng đầu, khí thế thậm chí có thể áp đảo Cố Niệm Nhân.
Nhưng Cố Niệm Nhân vẫn bình tĩnh, nhìn Lâm Tích, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên: "Cậu lo lắng mình không theo kịp tiến độ trong lớp sao?"
Mí mắt Lâm Tích giật giật, cô nhìn chằm chằm vào người vừa nói câu này.
Cô thật sự muốn cạy đầu Cố Niệm Nhân ra xem trong đầu nhỏ bé của vị trạng nguyên tương lai ẩn chứa thứ gì, răng nghiến thôi rồi: "Có phải cậu...."
Cố Niệm Nhân không hề bị hù, không chờ Lâm Tích nói xong đã nói thêm: "Nếu cậu lo lắng mình không theo kịp tiến độ học tập trên lớp, thành tích sẽ tụt dốc, mình có thể suy nghĩ."
"..."
Quần tử thà chết không chịu nhục, huống chi còn có kiêu ngạo chống lưng cho cả người Lâm Tích.
Cho nên cho dù cô muốn đuổi Cố Niệm Nhân đi, mà phải bắt cô thừa nhận bản thân đang quan tâm đến người mà mình khinh thường nhất, Lâm Tích không làm được.
"Học dốt thì cũng kệ cậu." Lâm Tích vừa nói vừa lấy ra một cuốn sách vật lý, không hề liếc nhìn Cố Niệm Nhân nữa.
Cố Niệm Nhân còn có lời muốn nói, liền gọi người chưa bao giờ xem mình là người: "Lâm Tích."
Cô biết Lâm Tích sẽ không quay qua nhìn cô nữa, ánh mắt đơn điệu nhìn về phía mặt trời lặn ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: "Chỗ này không tệ như cậu nói."
"Chỗ này rất tốt."