Chương 14

Lớp của Cố Niệm Nhân đang trong giờ tự học, không có giáo viên trong lớp. Vừa đến gần cửa lớp, đã nghe thấy tiếng ồn ào của mọi người đang nói chuyện.

Cố Niệm Nhân đặt chiếc ghế trong tay xuống, bước vào lớp, rất nhiều người bị cô hấp dẫn.

Không khí ở lớp thường khác với lớp chọn, các lớp tự học cũng không mấy yên tĩnh.

Lâm Tích chỉ thản nhiên dựa vào trước bàn, nhìn bạn học nữ ngồi ở bàn trên Cố Niệm Nhân, khi thấy Cố Niệm Nhân đến thì hớn hở nói chuyện.

Người này nói chuyện rất chân thành và nhiệt tình, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến Cố Niệm Nhân.

Người này chỉ hơi nhìn xuống, cuối cùng chỉ gật đầu với cô gái kia, không nói gì hết, khiến cô gái kia sượng đi.

Trong lớp bắt đầu ồn áo, bầu không khí nóng nảy tràn ngập những lời thì thầm.

Lâm Tích không thích tiếng động lớn, thậm chí cả tiếng ồn của con người, đi đến cửa sổ phòng học, muốn nhìn xem khi nào Cố Niệm Nhân dọn xong.

Nhưng động tác của người này lại rất chậm rãi, nhặt gọn gàng những cuốn sách trên bàn, những cuốn sách ép sát vào thân hình gầy gò của cô, thẳng tắp như cây thông, đứng giữa lớp học, nơi mọi người đang nói chuyện.

Dường như cô ấy sinh ra không phải để thuộc về nơi đó.

Cô ấy nên ở lớp chọn.

Ánh mặt trời sượt qua hành lang tầng bốn, đập vào mắt Lâm Tích.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô nheo mắt hờ hững nhìn.

Đương nhiên biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm.

Trên đời này chắc sẽ có rất nhiều việc nên làm, thế nhưng việc vi phạm cũng rất nhiều, không bao giờ tuân thủ theo quy tắc.

Giống như ba cô đã vứt bỏ người vợ khốn khổ của mình, để đến với mẹ Cố Niệm Nhân.

"Người ta được chuyển vào lớn chọn đấy."

"Đi đi, mình từ sớm đã không muốn nhìn mặt cậu ta, cả ngày ngồi thù lù như cái bảng vậy, coi thường ai chứ."

"Nghe nói mẹ cậu ta ghê gớm lắm, biết đâu là đi... cái kia đó."

"Có lý! Không phải lớp chọn là lớp có người ra thì mới có người vào sao, mình còn đang thắc mắc sao số lượng lại tăng lên thêm. Tai to mặt lớn ghê."

"Đương nhiên mặt lớn rồi, vừa rồi Đại Chu tỏ tình với cậu ta, cậu ta từ chối luôn kìa, không biết là nói gì nữa, mình chưa từng thấy sắc mặt Đại Chu xấu như vậy."

......

Trong dòng suy nghĩ vội vã, thì mấy lời đàm tiếu ghê tởm lọt vào tai Lâm Tích.

Cửa sổ trong lớp học này không cách âm. Học sinh ngồi bên cửa sổ có thể nghe thấy mọi điều họ nói.

Trong thời đi học, thành tích là tất cả, Cố Niệm Nhân đột nhiên nhảy tới, phá vỡ cân bằng sinh thái ở đây, có bao người chán ghét người này cơ chứ.

Người này thành tích tốt thì đã thôi đi, đã thế lại còn đẹp, lạnh lùng xa cách khó gần, thế nên bao lời ác ý đối với người này lan ra cả hành lang.

Trong những suy đoán ác ý như vậy, bạn học nam ngồi gần cửa sổ nhất đặc biệt kiêu ngạo: "Đẹp thế này, biết đâu ở trường cũ không thiếu mấy chuyện thế này, ở đâu chả giống nhau...."

Ầm---

Bạn học nam chưa kịp nói hết câu thì bị tiếng cửa sổ mở đột ngột cắt ngang.

Cậu ta giật mình vì tiếng động đó, nhìn chằm chằm vào cửa sổ và nói, "Mẹ kiếp, có--"

Nhưng vừa nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt Lâm Tích, giọng của cậu ta đột nhiên dừng lại.

Ánh sáng chiếu về phía Lâm Tích đang đứng, bao phủ toàn thân cô, ánh sáng vàng thu hút đôi mắt hướng lên trên.

Theo lời của Chung Sanh, Lâm Tích có gương mặt rất chán đời, với một nốt ruồi nhỏ ngay dưới mắt trái, chỉ mới bị người này nhìn chằm chằm vào mình thôi, cũng đã khiến người ta cảm thấy người này không dễ chọc.

Cậu bạn học nuốt yết hầu, một lúc sau mới nói được một câu: "Cậu làm gì thế? Cậu có biết cậu làm thế...."

Lâm Tích đứng ngoài cửa sổ nghe được đoạn nói chuyện của tên này, nên chán ghét vô cùng, lười nói chuyện với cậu ta, trực tiếp quăng ra hai chữ: "Câm miệng."

Giọng cô rất trầm, hai chữ đơn giản như một lưỡi dao ném ra, cả lớp im lặng.

Ngoại hình của Lâm Tích là kiểu độc nhất trong khoa, rất nhanh có người nhận ra cô, sau đó dùng giọng điệu chính trực đi tới: "Bạn Lâm Tích, bạn làm gì ở đây thế? Lớp bọn mình đang trong giờ tự học, bạn làm thế là gây rối trật tự lớp bọn mình, mình sẽ đi tìm chủ nhiệm lớp mình, nói chuyện với thầy...."

Lâm Tích khoanh tay, không chút uy hϊếp ngắt lời cô ta: "Cậu là lớp trưởng à?"

Cô gái bị câu hỏi của Lâm Tích sửng sốt một chút, sau đó gật đầu thừa nhận: "Phải."

"Vậy thì đi ra đây." Giọng điệu của Lâm Tích tốt hơn một chút, vẫy tay với cô gái.