"Cậu có đi cùng mình không?" Cố Niệm Nhân hỏi, ánh mắt rơi vào Lâm Tích.
Lâm Tích nghe được câu hỏi này, thật muốn ném giấy phê duyệt cho Cố Niệm Nhân, để cô ấy tự mình đi.
Nhưng cô cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình nếu Vương Đình Tú phát hiện ra.
Lâm Tích chán ghét Cố Niệm Nhân, càng ghét bị Vương Đình Tú "mời phụ huynh" cô không nhịn được hừ mũi: "Ừ."
Nhận được câu trả lời này, Cố Niệm Nhân rũ mắt xuống, sau đó hướng Lâm Tích lễ phép gật đầu: "Cảm ơn."
Lạnh lùng và vô cảm.
Nhưng vẫn còn lịch sự chán.
Lâm Tích đánh giá trong lòng, không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa.
Cô đem tờ phiếu đút vào trong túi, dứt khoát quay người: "Đi thôi."
Hồi chuông reo báo hiệu bắt đầu vào giờ học, từ phòng nước đi trở về, hành lang đã vắng tanh.
Giọng nói của các giáo viên khác nhau vang lên từ trong phòng học, rất ít người chú ý tới bóng dáng Cố Niệm Nhân và Lâm Tích đang đi ngang qua.
Một cơn gió từ hành lang có cửa sổ đang mở thổi tới, thổi tung mấy sợi tóc của Cố Niệm Nhân.
Người này hình như sáng nay vừa mới gội đầu, mái tóc dài đen dày tỏa ra ánh sáng mềm mại, khi có gió thổi qua thì rất thơm.
Lạnh, khó nắm bắt.
Những lọn tóc tết quyện vào nhau tựa như hương hoa không tên.
Còn rất....
Lời khen ngợi vừa sắp thoát ra khỏi đầu Lâm Tích thì cô như bị phanh gấp.
Cô quay đầu nhìn Cố Niệm Nhân thấp hơn mình không bao nhiêu, lại cau mày.
Cô ghét cơn gió này.
.
Khu dạy học của học sinh lớp 12 với khu dạy học của các lớp bình thường và phòng hậu cần nằm ở phía nam và bắc của trường, ngay cả đi đường tắt thông qua mấy khu dạy học thì cũng phải mất 6-7 phút.
Từ khi gió lùa, ngửi được mùi hương của Cố Niệm Nhân, Lâm Tích vẫn luôn im lặng.
Mà Cố Niệm Nhân hình như cũng không phải là người nói nhiều, hai người cứ thế đi không nói một lời, đến nơi cũng không trễ lắm so với thời gian trung bình.
Nhìn thấy bảng hiệu của phòng hậu cần xuất hiện trong tầm mắt, Lâm Tích dẫn Cố Niệm Nhân đến trước cửa văn phòng, lễ phép gõ cửa: "Xin chào thầy, chúng em đến nhận bàn ghế."
Phòng hậu cần của trường là một công việc nhàn rỗi, thường có một vài người già sắp nghỉ hưu làm việc ở đây.
Dù không phải là giáo viên nhưng nhiều học sinh vẫn sẽ nói ngọt gọi họ là "thầy cô".
Hôm nay, trong phòng hậu cần chỉ có một vị lớn tuổi làm việc.
Nghe Lâm Tích nói xong, nheo mắt, ngẩng đầu mỉm cười, tựa hồ đã sớm biết sẽ có người tới, thế là nói: "Em là học sinh lớp cô Vương phải không? Đưa giấy cho bác xem."
Lâm Tích gật đầu, đưa giấy trong túi ra.
Có lẽ trên người mang cái danh lớp chọn, nên tự nhiên trên người có cái filter, bác già kia chỉ thoáng qua, sau đó nhanh chóng đưa giấy trả lại, chỉ đường cho Lâm Tích, "Được rồi, đi qua kia đi, đừng vào 303, vào 304 ấy, tuần trước phòng đó có mấy bộ bàn ghế mới chuyển đến, ngựa khoẻ xứng yên tốt, mấy đứa là học sinh lớp chọn cũng phải chọn một bộ bàn ghế tốt."
"Cảm ơn thầy ạ." Lâm Tích vẫn lễ phép, xoay người rời khỏi văn phòng.
Cố Niệm Nhân đứng ở phía sau cũng đi theo ra ngoài.
Cô cách chỗ vừa đứng không xa, có thể nghe rõ ràng cuộc trò chuyện giữa Lâm Tích và ông bác.
Lâm Tích đương nhiên biết điểm này, cho nên cũng không có ý định lặp lại mấy lời kia, đem tờ giấy kia gấp bỏ vào túi lần nữa, hất cầm ra hiệu cho Cố Niệm Nhân, "Cậu chọn đại đi, chọn xong thì báo một tiếng."
"Được." Cố Niệm Nhân nghe xong chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
Không biết có phải là cảm giác được Lâm Tích xa lánh bản thân hay không, Cố Niệm Nhân cũng không nói gì thêm, đẩy cửa phòng 304, một mình đi vào trong.
Cánh cửa bị đẩy ra, gió ùa vào.
Lâm Tích đứng tựa vào khung cửa, cảm nhận được mùi ẩm mốc ở bên trong.
Nơi này nói là phòng học nhưng thực chất là một phòng chứa đồ lớn.
Bàn ghế tốt xấu chất đống trong phòng học không phân biệt. Những cửa sổ lâu ngày không được lau chùi tràn dưới ánh nắng mặt trời thấy rõ bụi đang khiêu vũ.
Lạch cạch...
Tiếng bàn ghế di chuyển nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh vài lần, tạo ra cảm giác không vội vã.
Lâm Tích buồn chán, nghe được tiếng động này nhìn sang.
Cô đứng ngược sáng thế nên chỉ thấy được một cái áo sơ mi trắng.
Cố Niệm Nhân lúc này đã đi tới bàn ghế, đứng thẳng, cẩn thận lựa chọn bàn ghế.
Dường như cảm thấy mái tóc dài của mình đang cản trở, cô chải tay và vén chúng ra sau tai, để lộ một bên mặt trong nửa sáng nửa tối.