Rốt cuộc đây là cái trùng hợp quái gì đây, có thể khiến hai người xa lạ tình cờ gặp nhau hai lần trong một ngày.
Sau này, Lâm Tích vẫn luôn nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, trong đêm tối, trong đêm tối, cô lật người đυ.ng phải chiếc giường cũ kỹ đang kêu cót két, vừa bực tức, vừa nôn nóng, đem cái này đổ tội cho "nghiệt duyên".
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua tầng hai một nửa, còn nửa còn lại chiếu vào sảnh tầng một, làm cho xung quanh có chút tối mờ.
Lâm Tích đứng ở một góc, bóng dáng của cô được ánh nắng vàng vẽ ra đường chéo dọc in trên mặt đất, đã sớm lọt vào tầm mắt của Cố Niệm Nhân.
Trên mặt Cố Niệm Nhân không có nhiều cảm xúc, chỉ có đồng tử biến thành màu nâu do ánh sáng phản chiếu.
Phản ứng của cậu bạn học kia giống như không quan trọng, cô cứ thế lặng im nhìn Lâm Tích, nhìn vị khách không mời mà đến đứng nghe lén, khí lạnh dâng lên bốn hướng.
Lâm Tích bị nhìn, tim có chút thắt lại.
Cô phần nào hiểu được tại sao bạn học nam kia nhìn Cố Niệm Nhân một lúc lâu rồi mới dám nói tiếp, khí chất của vị học bá mới đến này không hề nhỏ.
Tuy nhiên, so với khí chất của Cố Niệm Nhân lúc này, lý do người này từ chối bạn học nam kia ít nhiều gì cũng có ảnh hướng đến Lâm Tích.
Bốn mắt nhìn nhau không ai nói gì, đầu Lâm Tích nhanh chóng phân tích những lời Cố Niệm Nhân vừa nói.
Này không phải có nghĩa cô ấy không thích con trai à?
Cô ấy thích con gái sao?
Cố Niệm Nhân là đồng tính luyến ái sao?
Một câu nói vang lên trong thế giới của Lâm Tích.
Cô không biết mình đang có tâm trạng gì khi đi đến kết luận này, đầu cô quay cuồng, mỗi một câu nói trong đầu đều tràn đầy thắc mắc.
Mặc dù xã hội dần chấp nhận, thế nhưng vẫn không có ít người không có cách nào chấp nhận.
Giống như Lâm Đắc Duyên.
Mùa hè năm ngoái, khi lái xe ngang qua trường học của Lâm Tích, ông ta vô tình nhìn thấy Chung Sanh, bạn của Lâm Tích, đang thân mật với một cô gái. Khi về đến nhà, ông ta đã mắng Lâm Tích và đơn phương ra lệnh cho cô cắt đứt quan hệ với Chung Sanh, không được nhiễm thói hư tật xấu đó.
Nhưng Lâm Tích làm sao nghe lời chứ, cô đáp trả lại lời ông ta, sau đó tông cửa bỏ ra ngoài.
Bản thân có một người bạn như thế mà Lâm Đắc Duyên đã không chấp nhận, nhưng có ngờ chính Cố Niệm Nhân là người như thế không?
Đến lúc đó, liệu Lâm Đắc Duyên có thể kiểm soát được biểu cảm của ông ta không?
Cô con gái của bạch nguyệt quan thân yêu của ông ta, thế mà lại là loại người đồng tính ông ta ghét cay ghét đắng.
Người mà ông ta tốn công tốn sức lấy lòng thế mà là người ông ta không chấp nhận.
Đột nhiên, một ý nghĩ đen tối và đáng khinh hiện lên trong đầu Lâm Tích.
Giống như một kẻ móc túi cuối cùng cũng tìm ra được điểm yếu dưới tấm giáp bảo vệ nghiêm ngặt không dễ bị đe doạ.
Thứ mà ông ta sau này sẽ lấy nó làm niềm tự hào, thì thứ đó chính là điểm để cô kí©h thí©ɧ ông ta, trả thù ông ta.
Dù chưa có kế hoạch cụ thể nhưng nhiêu đó cũng đủ.
Khi ánh nắng xuyên qua góc đường, ánh mắt Lâm Tích lập tức dời khỏi ánh mắt của Cố Niệm Nhân.
Cố Niệm Nhân nhìn thấy đôi mắt vốn mờ mịt trống rỗng hơi cụp xuống, dưới hàng lông mi dài dày hiện lên một nụ cười không rõ ý nghĩa.
"Reng reng..."
Tiếng chuông chuẩn bị vào lớp vang lên khắp giảng đường, gió đông thổi qua, che giấu đi tất cả những cảm xúc chưa thành hình trong đầu Lâm Tích.
Các học sinh đang chơi ở hành lang đột nhiên giải tán. Cậu bạn học bị Cố Niệm Nhân từ chối dù không muốn nhưng cũng phải rời đi.
Tiếng bước chân nặng nề giẫm trên nền gạch, dần dần đi xa.
Lâm Tích vẫn đứng ở chỗ cũ.
"Có chuyện gì à?"
Hành lang vẫn yên tĩnh như vậy, giọng nói của Cố Niệm Nhân cũng không khác gì trước đó.
Ánh nắng chiếu một lớp ánh sáng nhạt lên thân hình cô, mái tóc đen xõa ngang áo sơ mi, toát ra tông màu lạnh lùng thuần khiết từ trong ra ngoài.
"Ừm."
Lâm Tích lười biếng đáp lại bằng mũi, từ góc rẽ đi ra ngoài.
Biểu cảm của cô bình ổn hơn so với lúc nãy, cũng lạnh lùng hơn, nói với Cố Niệm Nhân: "Cô Vương bảo tôi đến giúp cậu chuyển lớp."
Sợ Cố Niệm Nhân còn không biết chuyện này, Lâm Tích nói thêm: "Cậu hẳn là biết được chuyển đến lớp đầu phải không?"
Cố Niệm Nhân đứng đối diện Lâm Tích, bình tĩnh nhìn bóng dáng người này, bình tĩnh gật đầu: "Cô Vương cũng vừa nói cho mình biết."
"Vậy thì tốt." Lâm Tích nghĩ như vậy sẽ giúp cô tránh khỏi rất nhiều phiền toái, liền lấy trong túi ra giấy phê duyệt: "Lớp chúng ta chỉ có 35 bộ bàn ghế, cậu phải đến phòng hậu cần để dọn bàn ghế trước."