Chương 4

Cô ta dường như sợ tôi xuất hiện ở trước mặt Lệ Bắc Thần, nên tôi thờ ơ đồng ý, đợi cá cắn câu.

Sẩm tối trang viên đắm chìm trong ráng chiều hoàng hôn, đẹp đến không sao tả xiết.

Tôi ngồi vào chiếc ghế dài trên bãi cỏ, ngắm nhìn cảnh đẹp này, đẹp đến mức làm lòng người đau nhói.

Từng có người đồng ý, hứa hẹn sẽ cùng tôi đến bờ biển ngắm hoàng hôn.

"Thỏ con, trốn ở đây làm gì thế?"

Sau lưng vang lên một giọng nói đùa cợt, tôi ngẩng đầu lên nhìn lại, là Lệ Bắc Thần.

"Em khóc à? Sao thế?”

Tôi khóc sao? Tôi chạm vào khóe mắt, cảm thấy ươn ướt.

Vội vàng lau khô nước mắt, rồi mỉm cười với anh ta.

Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ xin lỗi nói thời gian gấp quá, nên chưa kịp chuẩn bị quà cho anh ta.

Sau đó tiện tay hái những chiếc lá từ dây leo bên cạnh chiếc ghế dài, ngón tay thoăn thoắt bện thành một đóa hồng.

"Hy vọng anh sẽ thích, nếu không thích cũng không sao cả, anh có thể vứt đi." Tôi đưa cho anh ta đóa hồng xanh.

Anh ta nhếch mép nhận lấy, khen rất mới mẻ, sau đó nhét đóa hồng bằng lá rẻ tiền vào túi vest trước ngực.

“Thỏ con, không ngờ tay em khéo léo như vậy đấy, còn có thể bện được gì nữa không?”

Nghe vậy tôi nhíu mày, quay đầu đi không thèm để ý tới anh ta, anh ta đưa tay véo cằm tôi, “Nói.”

Tôi đỏ hoe mắt hất tay anh ta ra, liếc nhìn anh ta một cái: “Em không phải tên là Thỏ con, em tên là Quý Chiêu Chiêu!”

"Ồ, hóa ra Thỏ con nổi nóng thực sự sẽ cắn người.”

Tôi không muốn để ý tới anh ta, đứng dậy định rời đi, thì bị anh ta kéo lại: “Được rồi, không trêu em nữa, về sau không gọi em là thỏ con nữa là được chứ gì.”

“Quý Chiêu Chiêu!”, giọng điệu giận dữ của Quý Tinh từ xa xa truyền đến.

Tôi đột nhiên hất tay Lệ Bắc Thần ra, như là bị dọa sợ mà chạy mất.

Đến tối muộn, khách khứa dần dần rời đi, tôi đứng đợi Quý Tinh ở cửa chính.

Thấy có người bước ra, tôi tiến tới gọi chị gái.

Nhưng đợi tôi chính là một bạt tai thật mạnh: "Mày muốn chet phải không? Anh ấy là chồng sắp cưới của tao! Sao mày lại dám dụ dỗ anh ấy!"

Khuôn mặt trang điểm đậm đó vô cùng hung dữ, trên đường về, cô ta kêu tài xế dừng xe ở lưng chừng đường núi, đuổi tôi ra khỏi xe, để tôi tự đi bộ về.

Trang viên của Lệ Bắc Thần nằm ở một nơi hoang vu vắng vẻ, cách xa thành phố, nên nếu không có xe đi đến thì e là có lẽ đến rạng sáng cũng chưa thể về nhà.

Tôi đứng trên đường núi vắng vẻ, đã sớm không còn dáng vẻ hèn nhát như khi đứng ở trước mặt Quý Tinh, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, thật là cảm ơn vì cô ta đã mang đến cho tôi cơ hội tốt như vậy.