Chương 94: Đứa Trẻ Đó. Giống Ách Hân

Chap 94: Đứa Trẻ Đó Giống Ách Hân. Càng Giống Thì Càng Xinh Đẹp

Trần Thanh đang trong cuộc họp quan trọng nhất từ trước tới nay, cô đã ngồi đây được một tiếng rồi.

Trong lòng thì mãi không yên vì hôm nay đáng ra phải về nhà chăm sóc Ách Hân chứ.

Trần Thanh là thay mặt vợ mình, gánh vác công ty này tạm thời trong lúc Ách Hân mang thai và điều này ai cũng biết cả.

Nhưng điều quan trọng là... không biết Ách Hân ở nhà có ổn hay không. Mặc dù cô có đưa Ách Hân qua nhà mẹ vợ Ách "trông" hộ rồi nhưng Ách Hân đang mang thai ở tháng cuối cho nên không thể lơ đãng được.

Trần Thanh cầm điện thoại rồi đứng dậy. Là số của mẹ vợ gọi, cho nên không thể không nghe được.

"tôi có điện thoại, xin phép các vị." Trần Thanh cuối đầu rồi đi ra ngoài nghe máy.

"có chuyện gì sao mẹ?"

"Ách Hân khi nảy đau bụng đẻ nên mẹ đem nó đến bệnh viện rồi. Con mau đến đi"

"vậy... chị ấy... Aaa, con đến liền con đến liền" Trần Thanh tắt máy rồi chạy vào bên trong với gương mặt vui vẻ.

"thưa các vị. Tôi phải có chuyện quan trọng cần giải quyết cho nên tôi không thể ở lại đây được nữa. Xin hãy thông cảm và thứ lỗi cho tôi, tôi thay mặt công ty xin lỗi các vị." Trần Thanh cuối người chào họ, thư ký nghe vậy liền ở đó sắp xếp đồ đạc lại cho cô.

Mọi người bàn tán xôn xao với nhau. Thì một người lên tiếng nói

"có quan trọng bằng cuộc họp này không? Cuộc họp này 10 năm mới có một lần..."

"đúng rồi, cô có thể suy nghĩ lại đấy Trần Thanh"

"tôi thấy mỗi người nói đúng đấy giám đốc" Thư ký của Trần Thanh nói nhỏ.

"vậy vợ tôi đang trong phòng cấp cứu để sinh con là có quan trọng hơn cuộc họp này hay không ạ?" Trần Thanh từ tốn trả lời nhưng trong lòng lại cứ tự mình hối thúc phải nhanh lên.

Mọi người lại bàn tán với nhai.

"thế giám đốc Ách sinh con rồi sao?"

"vâng ạ... Cho nên tôi xin phép đi trước" Trần Thanh cuối đầu một lần nữa rồi đi ra ngoài.

"thư ký Kim, đi theo tôi"

"dạ." thư ký Kim nhìn mọi người rồi cũng đi theo Trần Thanh.

"chúng ta có nên đến thăm cô ấy hay không?"

"đến đi, có thể xem mặt em bé"

"hay là cuộc họp này chuyển sang hôm khác. Tin vui như vậy chúng ta nên chúc mừng gia đình giám đốc Ách"

Ai nghe tin cũng vui vẻ, chào đón thêm một sinh linh ra đời. Nhưng trong cuộc họp đấy, lại có một người đang nhếch mép cười chế nhạo sự việc ấy.

M

Trần Thanh ngồi trên xe mà hối thúc người chạy xe nhanh lên.

Tới bệnh viện. Cô chạy như bay vào đến nỗi thư ký của cô chạy theo cũng không kịp.

"khụ khụ... Vợ con sao rồi mẹ?" Trần Thanh đang chống gối cuối người thở gấp, nói với bà Ách.

"nó đang bên trong."

"con mừng quá, vậy là con sắp có con rồi... Ahahhaha" Trần Thanh cười lớn rồi cũng bật khóc.

"sao thế? Sao lại khóc.?" Bà Ách vỗ vai cô.

"không, con chỉ vui quá thôi... Chắc chị ấy cũng cực khổ nhiều lắm..." Trần Thanh vừa xoa mắt vừa nói.

"ta biết cảm giác của con bây giờ mà... không phải chỉ một người mà là hai người, một đứa chịu mang mootn đứa chịu chăm sóc, nói chung là hai đứa con rất vất vả rồi. Có con rồi thì đừng yêu thương mà quên cả nó nhé. Yêu thương chăm sóc nó nhưng đừng cưng chiều nó quá. Đã nghe chưa?" Bà Ách vừa nói vừa xoa đầu cô cuời hiền

"vâng, con hiểu rồi."

"đứa trẻ đó tên gì?" Bà Ách nhìn vào bên trong qua cánh cửa mờ, hình như là đứa trẻ đó đã chào đời rồi.

"Lê Ách Tú Anh ạ."

"lấy cả hai họ luôn sao?"

"vâng"

"ừm, đã nói cho gia đình con chưa?"

"con quên mất rồi, con sẽ nói với họ ngay ạ" Trần Thanh lấy điện thoại ra gọi cho bà Châu.

Khi nghe tin mình có cháu, bà Hy Châu mừng rỡ la oái lên, rồi mọi người kéo nhau đến bệnh viện ngay lập tức. Mặc kệ cho Lâm An Dư đang tắm, bà Châu vào rõ cửa rồi hối thúc bà Dư nhanh thay đồ.

"ối ối, chị xui, con tôi đâu? Cháu tôi đâu?" Bà Châu nhanh miệng hỏi trước.

"Ách Hân được chuyển qua phòng hồi sức, và Trần Thanh vào thăm con bé rồi"

"Không biết đứa trẻ đó giống ai nhỉ?"

"chắc nó cũng rất xinh đẹp như hai đứa nó."

____

Trần Thanh đứng chết trân nhìn đứa trẻ nhỏ được chùm cái khăn màu trắng xung quanh và nằm kế bên mẹ mình. Là Ách Hân, nàng nhìn cô cười, một nụ cười mệt mỏi xen lẫn hạnh phúc.

"mau lại đây, đứng đó mãi thế"

Trần Thanh đi đến, run rẩy bế đứa bé lên và cô lại bật khóc lần hai.

"này, sao vâỵ?" có con không vui sao mà còn khóc hả?"

Trần Thanh đặt đứa trẻ xuống chỗ cũ rồi vòng qua bên kia, ôm lấy Ách Hân.

"em vui lắm, em vui lắm"

"ngoan nào. Đã có con rồi mà vẫn con nít như vậy sao?" Ách Hân xoa đầu cô

"em không khóc nữa. Chúng ta sẽ là mẹ của Tú Anh, sẽ cùng nhau chăm sóc nuôi dưỡng nó"

"ừm." Ách Hân nhìn cô dịu dàng cười

"Chị vất vả nhiều rồi. Chị hãy ngủ một giấc đi, em đi ra ngoài, chắc mọi người cũng tò mò về đứa trẻ này lắm"

"thế em đi đi".

Trần Thanh vừa mới mở cửa ra thì mẹ cô nắm hai vai cô rồi lắc lắc.

"nói mau, con bé giống ai? Xinh đẹp không?"

"mẹ a... Đau con"

"được rồi, nói mau đi, mẹ mày đang nôn nóng đây này" bà Châu hiện rõ sự háo hức trên gương mặt.

"con thấy giống Ách Hân là nhiều hơn" Trần Thanh có vẻ buồn rầu.

"nhưng không sao. Nó càng giống vợ con thì sẽ càng xinh đẹp thôi. Haha"

"con nhỏ này, làm hết hồn"

Mọi người trong cuộc họp cũng có một số người đến gọi điện thoại hỏi thăm đủ thứ, đến cả Mỹ Duyên Phạm Hồng, Hoàng Kha và cả... Tư Nhiệt.

"chúc mừng em/cô/cậu"

________

Sắp ngược rồi. Ai ko chịu ngược thì ko biết đâu nha, nói trước, toàn bộ sẽ là ngược.