Chương 6: Nhà Vệ Sinh Có Biến (2)

Chap 6: Nhà Vệ Sinh Có Biến (2)

Cạch...

Mọi người đưa mắt nhìn ra về phía vạn cửa, vị cứu tinh của cô đến rồi. Là

Ách Hân và ai đó...

"aa, Ách Hân Ách Hân cứu em với..."

" Kiều Mỹ Duyên, cô gây sự với học simh tôi?" Ách Hân lạnh mặt nói

"ha, học sinh của cô? Cũng không tệ nha... Haha..."

"mau thả em ấy ra, như thế được rồi!" Ách Hân đi tới, kéo Trần Thanh về phía mình

"Cô... Được lắm... Ách Hân à!" Mỹ Duyên lớn gan mà đưa tay nâng cằm Ách Hân lên cười đểu một cái rồi nói với hai nữ sinh kia...

"đi!" Mỹ Duyên bỏ đi trước rồi theo sau là hai người kia đang rối rít xin lỗi họ.

"Chúng em xin lỗi..."

"xin lỗi tất cả."

Lạ! Đệ của cô ta mà lại tốt như vậy? đánh người ta xong rồi xin lỗi như đúng rồi... không chừng là bị ép buộc làm theo thôi! Chứ cô ta như con điên ai mà không sợ chứ.

Ách Hân nhìn cô học trò của mình, bị đánh tơi bời như vậy không khỏi đau lòng...

"tôi đã bảo em đứng bên ngoài chịu phạt mà cuối cùng lại ra đây gây sự?" Ách Hân đưa tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại cho cô.

"em xin lỗi... Vì em muốn đi vệ sinh nên xuống đây... không ngờ lại gặp chuyện này... Mà sao cô biết em ở đây vậy?"

"là do Lãnh Y, em ấy nói cho tôi biết, hình như em ấy cũng bị đánh..."

"đúng ạ! Cám ơn cậu vì giúp tớ, không có cậu tớ không biết phải làm sao nữa... Vì khi nãy tớ nghe Mỹ Duyên nói tên cậu nên tớ mau chóng lẻn trốn ra bên ngoài để tìm giáo viên..."

"à, cám ơn cậu..."

"được rồi! Cả hai xuống phòng y tế cùng tôi!"

"khoan đã..." Ách Hân dừng lại, có điều gì đó không đúng, nàng bỗng nhìn xuống...

"em ấy đã làm gì em?" Ách Hân chau mày nhìn từng nút áo của cô học trò mình bị bung ra gần hết mooth nửa

"cô ta... Chỉ hôn em và... Gỡ được mấy cái nút áo thì cô đến... không thì em không biết làm sao nữa..." Trần Thanh cũng quên mất chưa gài nút nên nhanh tay gài lại ...

Ách Hân không biết vì sao ngực trái nhói lên một cái, chắc vì lo cho học trò thôi, lại còn là học trò cưng của mình nữa mà... Ách Hân đưa tay gài lại nút áo cho cô...xong tiện tay kéo đến ôm Trần Thanh vào lòng như là lời an ủi.

" không sao đâu... Em đừng sợ, tôi sẽ giải quyết chuyện này!"

"cô định làm gì?" Trần Thanh đẩy Ách Hân ra hỏi

"đó là việc của tôi, còn bây giờ em xuống phòng y tế đi..."

________________

Vì cô y tế của trường có công việc đột xuất đã đi về sau khi băng lại vết thương cho Lãnh Y, nên Lãnh Y cũng xin phép về lớp, còn Ách Hân đành phải tự mình làm cho Trần Thanh... Xong, Ách Hân kêu cô nằm xuống ngủ...

Mắt từ từ nhắm chặt lại, thật mệt mỏi sau khi bị hành, những vết thương bị đánh thật là đau...

Ách Hân bảo lớp trưởng giữ lớp vì mình có công việc...

Nhìn gương mặt kia đang ngủ, thật là yên bình, không còn tăng động, nganh bướng nữa...

Tay của Ách Hân chợt đưa lên đầu người này để vén những sợi tóc đang bám chặt vào gương mặt ấy vì mồ hôi.

Cô vẫn không biết vì sao nhìn người này, bị như thế mà tim lại nhói, đau lòng ???

Lúc trước, Trần Thanh bị mẹ đánh vì tội không nghe lời mình, rồi con bé giận dỗi bỏ đi, bỗng lại nhà nàng khóc bù lu bù loa như con nít rồi chính nàng cũng ôm vào lòng an ủi...

Trong lúc đó cô cũng như vậy...

Vì đến năm 15 tuổi Ách Hân phải sang nước ngoài du học nên dường như con bé đã quên mất mình, trong đầu là những việc linh tinh, ăn chơi, quậy phá, năng động từ nhỏ nên Trần Thanh cũng không còn nhớ đến những việc trước đây.

Đưa mắt nhìn cô học trò nhỏ của mình lần nữa, thì thấy con bé đã tỉnh giấc từ khi nào rồi

"sao lại nhìn tôi? Ngủ tiếp đi!" Ách Hân đưa tay che mắt cô lại.

"em không ngủ được..." Trần Thanh cầm tay Ách Hân xuống.

"sao vậy? Còn đau chỗ nào à!"

"dạ..." Trần Thanh ngồi dậy nhìn Ách Hân mệt mỏi

"em cảm thấy rất là đau phần bụng..." tay Trần Thanh chỉ chỉ cái bụng của mình

Ách Hân nghe xong liền kéo áo cô lên, đôi chân mày như dính chặt vào nhau vì vết thương ở bụng... Bị bầm tím rồi...

"cô ta thật là tàn nhẫn mà! Tại sao nhà trường không đuổi học cô ta đi chứ!" Ách Hân đứng dậy lấy hộp y tế đến.

"em cố chịu đau nhé!"

...

"cô à!"

"hửm." Ách Hân ngước nhìn

"em không nhăn mặt nhăn mày vì đau thì thôi, sao cô lại nhăn thay em..." Trần Thanh đưa tay xoa xoa chân mày Ách Hân

"như thế sẽ xấu lắm đó!"

"em đừng có nháo nữa... Ngồi im đi!"

Trần Thanh bĩu môi rồi ngoan ngoãn ngồi im.

Hiện tại bây giờ tim của Ách Hân, nhịp đập nhanh lên bất thường... Vì sao nhỉ? Không lẽ chỉ vì cái hành động đó của Trần Thanh mà bản thân lại như vậy?.

"xong rồi, em nằm xuống nghỉ ngơi đi!" Ách Hân vừa nói vừa đóng nắp lọ thuốc lại.

"Ách Hân, Cô đừng nói với chị em nhé! Không thì chị ấy lại làm lớn chuyện..."

"..."

"em không thích chị ấy khi nổi giận đâu. Nếu chị ấy có hỏi thì em sẽ nói bị té hay va chạm gì đó thôi! Ách Hân, cô nghe em nói gì không đấy?"

"ừm, tôi biết rồi!"

"dạ..."

"nằm xuống nghỉ đi, tôi phải đi dạy nữa... Ra về tôi sẽ chở em về nhà!"

__________

Đi vào nhà, đứng trước cửa núp sau tấm màn, đưa đầu vào trước để xác định là không có ai ở phòng khách nên rón rén đi vào trong, liền chạy vụt về phòng.

"phù... Đau tim thật. Mà chị đi đâu rồi nhỉ? Chắc thấy vết thương của mình như vậy sẽ hoảng lên cho mà xem... Hí hí..." Trần Thanh để balo lên bàn học, rồi đi vào nhà vệ sinh...

"a, hình như trong tuần này ba mẹ về thì phải. Không biết có nhớ mình nói gì không trời!" Cô đang tắm thì sực nhớ ra một điều .

7 pm...

Trần Thanh đi xuống bếp thì gặp chị mình đang đứng nấu nướng

"chị đi đâu từ chiều giờ vậy?"

"chị bận ra ngoài một chút."

"..."

"đừng có hiểu lầm, không phải là qua nhà Hoàng An chơi đâu..."

"em biết rồi!"

"lại bàn ngồi đi, đồ ăn sắp xong rồi!"

Cơm nước đã dọn ra bàn, cả hai bắt đầu nhập cuộc.

"ủa... Mặt em bị gì vậy?"

"à... Em bị đập mặt vào cửa nên bị chảy máu chút..." Trần Thanh đưa tay sờ bên má phải mình đang dán băng keo cá nhân

"ừm, nhớ cẩn thận vào."

"chị bị sao vậy? Em thấy chị nay sao sao á nha... Có chuyện gì sao?"

"Không, làm gì có chứ, mau ăn nhanh đi!"

"Dạ." Trần Thanh cầm chén cơm lên, một bên cầm đũa rồi ăn.

"à mà chị. Khi nào ba mẹ về vậy. Họ ở bên đó 1 năm rồi! Không lẽ bỏ luôn chúng ta rồi sao?"

"tầm bậy, ngày mốt mẹ về bây giờ."

"em mong là sẽ có quà hí hí..."

Trần Hoài nhìn em mình ăn rồi thầm thở dài, chị cũng cầm chén và đũa lên ăn...

_____________

Cho xin ý kiến tý ạ! Tại mới nghĩ ra thôi... Chắc khoảng 1 tuần ra 2 chap quá!