Chap 12: Dự Tiệc Gặp Người Quen"CÁI GÌ MÀ TỰ TỬ?"
"Bộ mày bệnh à! Mắc mớ gì nó phải đi tự tử..." Kiều Mỹ Duyên nắm cổ áo của một tên đệ tử mình rồi quăng người đó ra.
"tao phải đi gặp nó..."
"aaa, chị... Đừng đến đó, hiện chưa phải lúc đâu, nếu như chị lo lắng thì gọi điện cũng được, vì bên cạnh Trần Thanh có người nhà."
"chả sao. Nói là bạn. Với lại mẹ cô ta đã biết mặt tao. Cần gì phải lo"
"aaa, chị nghe em đi, nghe nói còn có cả Ách Hân nữa..."
"hèn gì thấy cô ta ngày nào vẫn với vẻ mặt đé* quan tâm, như vậy tao cần phải đến hơn"
"em van chị luôn đấy, em chỉ muốn tốt cho chị thôi, tốt nhất chị đừng đến đó trong thời gian này, nghe nói còn mấy ngày thì cô ta có thể xuất viện, lúc đó đi học lại thì chị muốn gì chả được. Nghe em đi!"
Kiều Mỹ Duyên suy nghĩ một lúc thì gật gù... Đúng, trong thời gian này thì bản thân mình không nên xuất hiện trước mặt họ, không tốt không tốt... Đành về sau vậy...
"ừ, tin mày một lần."
______
"về sớm được không chị?"
"Không được. Bác sĩ chưa cho về" Trần Hoài xếp đồ của cô ngay ngắn lại.
"nhưng mà em khoẻ rồi mà!"
"..."
"việc học của em không thể gián đoạn lâu như vậy đâu, cuối cấp rồi!"
"vậy thì đừng làm chuyện ngu xuẩn đó!"
"em biết lỗi rồi mà..."
"em cũng nên chấp nhận hai người họ đi, lúc đầu chị biết chuyện cũng hoảng giống em vậy... Nhưng chuyện cũng đã lỡ xảy ra rồi... Em làm cái gì cũng không thể nào trốn tránh hay giải quyết chuyện này theo cách của riêng mình cả..."
"em biết rồi! Mẹ mà! Sao có thể ghét bỏ được, chỉ là... Em chỉ cần thời gian"
"ừ, họ sẽ bỏ tất cả những gì mong là em đừng làm chuyện như vậy nữa..."
"Em biết rồi, em biết rồi chị đừng nói chuyện đó mãi nữa..."
"ngốc"
...
"aaaaa, thoải mái quá!"
Trần Thanh đứng ở cổng bệnh viện, dang hai tay ra hít thở không khí.
"lâu rồi không ra ngoài trời, thật ngột ngạt mà! Khụ khụ... Ô nhiễm quá!"
Đi đến trường, bạn bè trong lớp ai cũng lại hỏi thăm nhưng cô chỉ nói bị bệnh thôi, không sao không sao...
Nhưng còn Mỹ Duyên cứ bám theo cô mãi thôi, hỏi những câu nào là...
"
Cô bị bệnh à?"
"
Nặng không?"Hoặc là
"
Nghe nói cô tự tử hả... Thật không?"Ai mà đồn thông tin nhanh thế không biết, trong trường này lại có gián điệp à.
"Ách Hân... Hôm nay chúng ta cùng về nhé!"
"ừ, làm ơn đây là lớp học giữ im lặng giúp tôi..."
"dạ... Hihi..."
Trên đường về nhà...
"hay là mình đi ăn gì đó rồi về... nhé!"
"muốn ăn gì?"
"pizza"
"em thật phung phí, ăn cái đó không no đâu..."
"hừm... Nhưng mà em muốn ăn..."
"được rồi, để tôi đưa em đi ăn..."
"hi, nay chị đáng yêu quá..."
________
"em đang xem gì thế?" Trần Hoài đưa đầu lên vai em mình, cũng đưa mắt ghé thăm điện thoại của Trần Thanh, chân mày chau lại...
"em xem gì thế này?" Trần Hoài lấy điện thoại từ trên tay em mình .
"chị không thấy sao? Họ đẹp quá chừng... À mà đừng nghĩ bậy, em là... Vô tình lướt face nên..."
Chỉ là mấy bức ảnh bikini của các cô gái xênh đẹp thôi mừ..."em cũng không nên xem... Haiz... Xem em này..." Trần Hoài đưa tay lau đi chất lỏng màu đỏ từ mũi Trần Thanh chảy ra.
"chị biết độ tuổi này của em đang phát triển nhưng... Việc học lo trước đi nhé!" Trần Hoài đưa tay cốc lên đầu cô, rồi đưa lại điên thoại.
"em biết rồi!"
"Trần Thanh Trần Hoài đâu rồi! Vào phòng ba bảo này!" ông Trác nói to
"dạ..." cả 2 đồng thanh rồi liền đi vào phòng ba
"có chuyện gì sao ba?"
"à... hai đứa này, tối khoảng 7 giờ ba sẽ đi dự tiệc của đối tác, hai con chuẩn bị nhé! Đi cùng ba..."
"làm gì ba? Con còn nhiều việc phải làm lắm!" Trần Hoài từ chối
"dạ đúng rồi! Con cũng nhiều việc chưa làm lắm!"
"đừng có nhái lời chị..." Trần Hoài gõ một cái lên đầu cô.
"em đâu có nhái đâu..." cô bĩu môi
"thôi được rồi hai đứa, ba chỉ muốn giới thiệu hai con cho đối tác thôi, họ cũng dẫn con cái theo buổi lễ đó nên ta không dẫn hai con theo là không được."
"dạ con hiểu rồi!"
"nếu ba muốn thì tụi con đi cùng."
____________
Chiếc xe Edmunds màu trắng dừng lại trước một toà nhà, tuy chỉ có ba lầu nhưng thật sự rất rộng, chiếc cửa được mở ra bởi người quản lý, người đầu tiên bước xuống là ông chủ tịch Lê Hữu Trác, ông mặc bộ vest xanh đen và đôi giày loafer khiến ông lịch lãm và nghịch với độ tuổi hiện tại của mình, tiếp theo là con gái lớn- Lê Trần Hoài, cô mặc bộ váy trắng và chiếc áo sơ mi xanh nhạt lệch vai trên tay thì cầm túi xách với đôi giày cao gót cùng màu làm cho cô trẻ trung hơn số tuổi 26.
Tiếp đó là con gái út- Lê Trần Thanh, cô cũng không kém gì chị mình, quần jeans baggy trên mắt cá và áo sơ mi trắng, khoác vào là chiếc áo blazer đen, cùng đôi giày lười cùng màu áo khiến cô toát lên vẻ tinh nghịch và dễ thương, hợp với độ tuổi...
Cả na cùng đi vào... Ai ai cũng có thần thái riêng, chọn cho mình một vị trí tốt nhất thì liền có người đi tới.
"aaa, ngài chủ tịch Lê đây đã đến rồi, rất hân hạnh rất hân hạnh... Haha" người đàn ông cùng tuổi với Lê Hữu Trác đến bắt chuyện.
"haha, xem ra ngài Y Gia đây trẻ ra hơn thì phải... À mà quên, đây là hai đứa con gái tôi..."
"chào ngài ạ!" Cả hai người liền lễ phép cuối đầu chào hỏi.
"ừ, ngoan, hai chị em đều xinh đẹp nha... Gia đình ngài cũng khéo đẻ ghê... Haha"
Ba là chủ tịch một công ty có tiếng nên cũng có rất nhiều đồng nghiệp, người quen kẻ biết nên... Chắc chào gãy lưng vẫn chưa hết.
Cả hai chị em như hoa hậu thân thiện, cứ cười chào hỏi tùm lum, đúng thật họ dẫn con cái đi hơi nhiều nha, nam nữ có hết, toàn là trai xinh gái đẹp hết phần thiên hạ, may mà hI chị em cô nằm trong top đó hoho.
Bỗng thấy phía xa thấy thân hình quen thuộc, tưởng nhìn nhầm nên Trần Thanh dụi mắt vài cái nhưng...
"Ách Hân..."
Người đó liền xoay qua khi nghe ai gọi tên mình, đúng thật là Ách Hân rồi! Haha
"ủa, em cũng đến đây à!"
"dạ, ba em dẫn đến ạ! Có cả Trần Hoài luôn... Mà còn chị..."
"à... Chị được mẹ nuôi dẫn đến."
"mẹ nuôi?"
"ừ, là người đó!" Ách Hân đưa tay chỉ phía trước.
Trần Thanh đưa mắt nhìn theo ngón trỏ của Ách Hân, là một người phụ nữ có màu tóc nâu hạt dẻ, khoác cho mình bộ đầm dáng liền xoè với tông màu đen, trên tay cầm túi xách màu nâu và đôi giày cao gót đen, làm bà ấy toát lên vẻ kiêu sa, sang trọng, đúng tuổi trung niên có khi còn trẻ hơn thế nữa.
"bà ấy á hả? Mẹ nuôi? Sao em không biết?"
"tôi có nói đâu mà em biết... Với lại... Chúng ta cũng không thân đến nổi biết hết về nhau đâu."
Gì chứ? Không thân đến nổi muốn biết hết về nhau...?Đúng rồi! Mình cũng đâu biết gì về Ách Hân chứ! Thật tệ mà..."vâng..."
________
"nhìn em tôi mới để ý, mặc bộ này nhìn em cưng quá trời!" Ách Hân cười cười đưa tay nhéo yêu hai bên má Trần Thanh.
Thình thịch...Ối..."chị... Chị không cần phải làm vậy đâu." Trần Thanh kéo tay Ách Hân xuống.
"haha, em đỏ mặt kìa..."
"hừ, có đâu..."
Ách Hân thường ngày xinh đẹp lại càng xinh đẹp với bộ đầm công sở qua gối tông màu đỏ cùng thắt lưng đen làm nổi bật làn da trắng hồng của người này mặc dù là buổi tối, à còn đôi cao gót đen kia và túi xách cùng màu trông như là thiết kế riêng cho nàng vậy.
Thật quá xá xinh mà!...
"nhìn tôi mãi vậy? Tôi xinh đến nổi lấy mất hồn em luôn rồi sao?"
Đúng vậy. Chị lấy mất tâm trí em từ lúc đó rồi! Lâu rồi!