Chương 17: Tự Tử

Chap 17: Tự Tử Cũng Được Đáp Lại Tình Cảm Sao?

Đã 3 ngày rồi...

Còn chưa được một tuần nữa là diễn ra buổi lễ, nhưng vì chuyện này mà phải hoãn lại, với lại Trần Hoài cũng không có tâm trí để màng tới chuyện đó nữa.

Ách Hân tuy muốn trốn tránh Trần Thanh nhưng cũng vì chuyện này càng lo lắng hơn, muốn gặp cô ngay bây giờ và đánh cho mấy cái hả giận.

Người lớn trong nhà đứng ngồi không yên, ba ngày cứ như ngồi trên đóng lửa, ai ai cũng không ăn ngon ngủ được.

Trần Thanh cũng vậy, bỏ ăn từ bữa giờ, cả nhà năn nỉ ỉ ôi, dụ dỗ đủ thứ mới ăn được chén cháo, đôi mắt như gấu trúc vì thức trắng.

Không lầm là còn 2 tuần nữa là thi học kỳ, mà bây giờ lại xảy ra chuyện này...

*Tối hôm đó...*

Trần Thanh suy nghĩ rất nhiều

Áp lực đầy vai khi chuyện học hành, chuyện tình cảm, và chuyện gia đình ập đến cùng một lúc làm cô không tài nào mà thở nổi...

Cô như bị ai hối thúc đi xuống tìm hộp y tế...

Tìm được ở trong phòng bếp, cô bật đèn điện thoại lên gọi vào tìm kiếm lọ thuốc trên tay, trùng hợp thật! Là thuốc ngủ đây mà, chắc là trong nhà có ai đó mất ngủ... Sao cũng được việc đầu tiên cô cần làm là kết thúc ngay cuộc đời này một cách ngắn gọn, xúc tích nhất...

Cô đi lấy nước rồi ngồi xuống ghế của bàn ăn, đổ thuốc ra tay không cần biết trong đó có bao nhiêu viên.

"xin lỗi tất cả... Em thật rất mệt mỏi rồi! Tất cả mọi thứ cứ đè ập lên vai em... Tình cảm không được đáp lại đã sống không bằng chết, chuyện học hành thì không ngừng nghỉ, còn chuyện của mẹ..." nhắc tới chuyện đó thì càng muốn uống ngay, tay nắm chặt những viên thuốc lại.

Mặc dù cô cũng thích nữ nhân, cho rằng bản thân mình chỉ cảm nắng rung động khi ở độ tuổi này, cô mong rằng một ngày nào đó sẽ quên đi thứ tình cảm hồ đồ này, nhưng còn mẹ, bà ấy đã ở độ tuổi trung niên, đã có chồng con. Nhưng sao lại quan hệ thêm một người phụ nữ khác...

Bà đủ hiểu tình cảm ấy là gì mà? Tại sao lại dám tiến tới như vậy? Còn ba thì sao?

________

Bà Huyên xuống bếp lấy nước uống vì khát, mở tủ lạnh ra lấy chai nước suối, đang uống thì thấy mờ mờ đằng xa... Nhíp mắt lại nhìn bóng đen nằm dài trên bàn, bà đi tới...

"nè... Nè... Dậy đi. "

Không biết là ai nên bà tìm công tắt để mở đèn lên, thì hoảng hồn... Là Trần Thanh, bỗng lọ thuộc rớt xuống khỏi tay cô, bà càng hoảng hơn gấp bội, đi đến lay người cô.

"Trần Thanh Trần Thanh. Con à! Dậy đi... Sao lại làm vậy hả? Hoàng Minh Hoàng An ơi, mau xuống đây đi!" Bà Huyên hét lớn

"gì mà ồn vậy bà?"

"chuyện gì vậy mẹ?"

Hai người họ chưa xuống tới đã vội hỏi.

"Trần Thanh Trần Thanh... Nó uống thuốc tự tử này, ông mau gọi cấp cứu nhanh lên đi!"

"ừ ừ..."

"Trần Thanh Trần Thanh, em mau dậy đi..."

Cấp cứu tới nơi, Hoàng An bế cô ra xe, cả xóm cũng thức giấc vì nghe tiếng còi của xe cấp cứu vào trời khuya, cũng không lầm là trong khu này không có người già, không lẽ cướp của gϊếŧ người?

Mọi người lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu, sau đó gia đình họ Lê cũng đến kể cả Ách Hân.

"nó sao rồi, nó sao rồi!" Hy Châu lo lắng hỏi

"Không biết, vẫn còn bên trong."

"sao em ấy lại nghĩ tới chuyện đó chứ!" Trần Hoài bật khóc trên vai Ách Hân, Hoàng An đi đến vỗ về.

"anh tránh ra đi, tại sao không nói cho chúng tôi biết là con bé nó đang ở bên đó." Trần Hoài đẩy Hoàng An ra

"anh xin lỗi, vì con bé nó cần tránh mặt mọi người một thời gian nên cả nhà anh mới giữ con bé lại."

"vậy thì nói một tiếng cũng chả sao. Chúng tôi không tìm nó là được, làm gì phải giấu giếm như vậy?"

"anh xin lỗi mà... Em nín đi!" Hoàng An ôm Trần Hoài vào lòng

Ách Hân nhìn vào phòng cấp cứu mà trong lòng không khỏi dâng lên cơn nhói đau, nàng muốn lao ngay vào bên trong để gặp gương mặt đó.

Bây giờ nàng mới biết, bản thân không chỉ có tình cảm cô trò với Trần Thanh, hay là tình cảm chị em đơn thuần nữa mà là hơn thế, nó vượt mức rồi...

* Nửa tiếng sau *

Bác sĩ vừa mở cửa đi ra thì mọi người đã vội vây quanh bác sĩ, mỗi người một câu hỏi.

"mọi người đừng quá lo lắng, bệnh nhân đã vượt qua cơn nguy kịch, trễ khoảng 5 phút nữa thì xem như chúng tôi không chắc tính mạng của bệnh nhân... Chúng tôi xin phép..."

"à mà chúng tôi có thể vào thăm bệnh nhân được không?"

"vậy thì một người theo tôi làm thủ tục chuyển phòng cái đã."

Ông Trác theo bác sĩ đi làm giấy tờ, mọi người cũng đỡ lo lắng phần nào, chờ chuyển qua phòng hồi sức rồi vào thăm, nhà họ Lê khuyên nhà họ Lưu về nghỉ ngơi.

"mấy ngày qua anh chị mệt mỏi rồi, cảm ơn gia đình rất nhiều, gia đình về nghỉ ngơi đi con bé ở đây để chúng tôi lo." Hy Châu cuối người cảm ơn liên tục.

"ừ, về thôi ông." chắc bà Huyên vẫn do chuyện đó mới giận cả gia đình họ Lê nên kéo chồng mình bỏ đi trước.

"hay để con ở lại đây cũng được." Hoàng An

"con về ngủ đi, ở đây có gia đình bác được rồi!"

"dạ, Trần Hoài để anh chở em về. Cũng khuya rồi!"

"không."

"thôi mà, đừng giận anh nữa...anh biết lỗi rồi!"

"kệ mấy người."

"đúng đó Hoài, để Hoàng An đưa con về đi, khuya rồi ngủ đi con."

Mọi người lần lượt ra về, chỉ còn vài người trong nhà còn ở lại.

"Ách Hân, cô cũng về đi, cám ơn vì đã lo lắng giúp... Cảm ơn cô giáo."

"bác đừng khách sáo quá! Đó là bổn phận của con thôi! Với lại con muốn ở lại đây nên cả nhà về đi, con ở lại trông được rồi!"

"sao lại được, thôi cô giáo về đi!" ông Trác bác bỏ ý định của Ách Hân

" không sao đâu ạ! Ba người cứ về đi" Ách Hân đẩy lưng ba người họ ra cửa.

"mọi người về nha, con ở đây trông giúp cho."

"vậy cám ơn cô giáo nha."

"dạ, mọi người ngủ ngon ạ!"

"ừm."

Ách Hân đóng cửa rồi đi vào, lấy ghế ngồi bên cạnh giường Trần Thanh, nàng bắt đầu nhận gương mặt của cô đã có phần thay đổi rồi.

"mặt xanh xao và gầy đi bớt do không ăn đầy đủ, đôi mắt gấu trúc vì không ngủ, vậy nên em mới uống một lượt lọ thuốc như vậy sao? Nếu không kịp đưa em đến bệnh viện thì em không còn nằm đây đâu đồ ngốc."

"Em điên mới nghĩ tới chuyện này, chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó. Em hở là nóng tính nên mới nghĩ bậy bạ như vậy, xem em tỉnh dậy thì tôi phạt em cái gì... Em là đồ ngốc, đồ ngốc..." Ách Hân cười rồi khóc không ngừng trách ai kia đang nằm trên giường.

"mau dậy để nói yêu tôi một lần nữa đi. Không phải em khi say tỏ tình với tôi hay lắm sao? Bây giờ em cũng đang say đấy, mau dậy đi, tôi muốn nghe em nói yêu tôi một lần nữa để còn chấp nhận tình cảm của em..."

.

.

.

" tôi cũng yêu em..."