Chap 16: Bỏ NhàMọi người đều biết Trần Thanh sẽ ra ngoài đi dự sinh nhật, một là về trễ, hai là ngủ nhà bạn như đã nói.Như thường lệ, phòng ai nấy ngủ, nhưng khoảng trời khuya Lâm An Dư ngủ không được nên đã đi gặp người yêu mình.Bà mở cửa phòng đi vào, lây lây người Hy Châu dậy."hừm..." Trần Hy Châu không biết nên gạt tay ai đó đang phá giấc ngủ mình ra."chị này. Hy Châu."Nghe giọng nói thân thuộc, Trần Hy Châu mở mắt ra, bắt gặp tình yêu mình, bà mỉm cười thỏ thẻ nói."chị làm gì ở đây vậy? Về phòng ngủ đi""chị ngủ không được nên mới qua đây, hay là em kêu ông ấy qua phòng Trần Thanh ngủ đi, dù gì con bé chắc sẽ không về đâu."Hy Châu suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu, lây người chồng cũ mình dậy, Lâm An Dư cũng đi trốn.
"ông này, chịu khó vào phòng Trần Thanh ngủ nhé! tôi thấy khó chịu nên muốn ngủ một mình!""ừm." không suy nghĩ gì thêm, Lê Hữu Trác lập tức mở cửa đi ngay.Và thế là mới có cảnh tượng trước mắt Lê Trần ThanhMọi chuyện sẽ không may mắn khi... Bị phát hiện bởi người mà mình đang muốn giấu giếm."Trần... Trần Thanh..."
"mẹ... Mẹ... Mẹ đang làm gì... Cùng với... Dì... Dì Dư vậy?" muốn cứng cả hàm, không thể nói ra lời nhưng cô vẫn cố gắng nói thành câu.
"mẹ..."
"chuyện gì vậy em? Còn sớm mà ngủ tiếp đi!" Lâm An Dư vẫn không biết chuyện gì, kéo người yêu mình xuống thì bị bà đẩy ra.
"sao vậy?" Lâm An Dư thấy lạ, ngồi dậy hỏi
Thấy Trần Hy Châu cứ nhìn mãi phía trước mặt mài thì xanh xao Lâm An Dư cũng nhìn theo đó.
"Trần... Thanh..."
Trần Thanh chịu hết nỗi cảnh tượng này, cô hoảng rồi tung cửa chạy thật nhanh đi...
"Trần Thanh, TRẦN THANH..."
Hai người họ cũng hoảng, mau chóng mặc đồ vào rồi chạy theo.
Còn hai người kia ở trong phòng cũng nghe ồn ào, mới sáng sớm ai đã làm loạn rồi nên cùng xuống xem có việc gì mà nhộn nhịp như vậy.
" hai người mới sáng sớm mà đi đâu vậy?" Trần Hoài đứng ở cầu thang, dụi mắt hỏi
"à thì... Mẹ và An Dư có công việc ở ngoài" Hy Châu biện lý do
"công việc gì mà mới sáng sớm? Không lầm bây giờ chỉ có 5 giờ rưỡi sáng."
"đúng vậy. Bạn của mẹ tự nhiên gọi điện um sùm, thôi mẹ đi nhé!" Hy Châu kéo tay An Dư ra ngoài
Hai người ra sức tìm kiếm con mình, Từ 6h sáng.
7 giờ
7 giờ rưỡi
8 giờ
Suốt 3 tiếng đồng hồ vẫn không tìm thấy.
Từ nhà bạn bè rồi hỏi sang nhà họ hàng, thậm chí kể cả cô giáo chủ nhiệm vì thấy hai người cũng thân thiết.
"Bác ấy vừa nói gì chứ! Không phải khi tối em ấy đã về rồi sao?"
Ách Hân cũng thấy lo nên vội thay đồ rồi sang nhà bạn mình, nàng sợ rằng Trần Thanh say xỉn không biết đường về rồi lại đi lang thang thì nguy hiểm.
*RẦM*
"...sao chứ! Cậu nói gì? Trần Thanh chưa về nhà?" Trần Hoài bức xúc đập bàn vì mẹ dám nói dối mình.
"chắc vậy, khi nãy mẹ cậu qua nhà tớ hỏi."
"vậy bà ấy đâu?" Lê Hữu Trác hỏi
"con cũng không biết." Ách Hân lắc đầu
"Để ba gọi mẹ con."
Khi mà liên lạc được hai người phụ nữ kia...
Trần Hy Châu khóc bù lu bù loa ôm chồng cũ, con gái mình than vãn.
"lỗi tại tôi... Tại tôi..."
"bà bình tĩnh kể đầu đuôi câu chuyện thì mọi người mới biết chứ!"
" con bé đã biết chuyện của hai chúng tôi rồi, không biết con bé vào phòng từ khi nào nhưng khi sáng nghe nó la toáng lên mới biết nó đã có mặt ở đó, thấy vậy nên đã hốt hoảng bỏ chạy đi, tôi và Hy Châu tìm kiếm khắp nơi mà không thấy, nhà bạn bè, họ hàng, hay cô giáo đều không có..." Lâm An Dư bình tĩnh kể lại không vấp từ ngữ nào mà còn rành mạch.
"vậy sao hai người lại không nói tôi biết ngay từ đầu?"
"tôi sợ hai người hoảng nên ..." Hy Châu ấp úng
Ách Hân như đứng hình trước câu chuyện vừa mới nghe, nàng là cô giáo môn Văn nên dư sức hiểu, lúc đó nghe Trần Hoài kể loáng thoáng về gia đình mình một vài lần, vậy là mẹ của Trần Thanh bỏ chồng để quan hệ với người phụ nữ kia là thật...?
.
.
.
Mọi người chia nhau tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn là không thấy, ai nấy đều mang cho mình một tâm trạng khác nhau.
Trần Thanh đi lang thang ở những con hẻm rồi đi ra đường lớn, cô xém bị xe đυ.ng trúng vài lần vì không nhìn đường, đôi chân cô bất giác đi đến một nơi...
Nhìn cổng nhà thì có vẻ quen thuộc, khẽ đưa tay nhấn chuông đến khi vó người ra mở cửa.
"ủa, Trần Thanh, con đến đây chơi hả? Vào nhà đi." bà Huyên mở cửa ra cho đứa trẻ kia vào.
Vào tới nhà Trần Thanh vẫn cứ im hơi lặng tiếng, Hoàng An, ông Minh, bà Huyên nhìn cô thất thần ở đó mà vẫn không thể mở miệng nói một câu nào, làm mọi người hết sức khó hiểu.
"con sao vậy?"
"Trần Thanh, em bị gì à?"
Mọi người đưa ra câu hỏi nhưng chỉ nhận lại là sự im lặng đột nhiên... cô bật khóc lên.
"sao... Con lại khóc vậy... Ngoan, nói cho bác nghe có chuyện gì?" bà Huyên ôm cô vào lòng, vỗ về.
"mẹ... Mẹ con... Bà ấy..."
"sao? Mẹ con/em bị gì?"
"hức hức..."
Mọi người được Trần Thanh vừa khóc vừa kể lại, cũng gật gù hiểu chuyện, cho con bé lên lầu nghỉ ngơi rồi cả nhà cùng nhau bàn bạc.
"nó như vậy rồi chắc không dám nhìn mặt mẹ nó trong thời gian này, chúng ta sẽ cho con bé ở lại, khi có người hỏi thì nói không biết nhé! Kể cả Trần Hoài, như vậy là tốt cho nó nhất." bà Huyên đưa ra ý kiến
"ừ, được rồi!"