Chương 13: Ba Về...

Chap 13: Ba Về...

"con gái."

Thật bất ngờ... Trần Thanh đứng hình vài giây rồi vui mừng chạy thật nhanh về phía người đàn ông ngồi ở phòng khách, kế bên là Trần Hoài, Hy Châu và Lâm An Dư... Cũng đầy đủ cả rồi!

"ba nhớ con lắm..." Người đàn ông đó hiền hoà, xoa đầu con gái mình.

"con cũng vậy... Con nhớ ba lắm, ba thật là... Con tưởng ba đi luôn rồi chứ!"

"tại sao ba lại bỏ con gái ở đây được, vì công việc thôi!"

"vậy ba ở đây luôn hay qua nước ngoài ở vậy?"

"hừm... Ba cũng không chắc nữa..."

"nếu công việc quan trọng hơn con cái thì ba cứ đi! Có mẹ ở đây là được rồi!"

"Trần Thanh, sao con nói vậy? Ba chỉ là vì bận công việc... Còn chưa giải quyết xong nên ba không về được... Con phải thông cảm cho ba chứ!"

"thông cảm thì thông cảm, nhưng ba phải về ít nhất một hai lần gì đó chứ. Chứ ba biệt tâm biệt tích một năm qua không liên lạc gì!" Trần Thanh giận dỗi.

"được rồi, là lỗi của ba, ba sẽ về thăm và gọi điện cho hai chị em thường xuyên nhé!"

"được rồi! Nhưng mà phòng thì không còn nữa... "

"Hay là con chuyển qua ở với chị đi, ba ở phòng con đi nhé!" ông đưa ra ý kiến nhưng lại bị cô phản bác lại.

"sao lại vậy? Ba và mẹ phải ở cùng nhau chứ!"

Trần Thanh ngây thơ nói, nhưng đâu biết ba người ngồi nghe cuộc trò chuyện của hai cha con mà trong lòng đầy sự run rẩy...

"a, đúng đó em, ba nói đúng đó, em chuyển qua phòng chị ở nhé!" Trần Hoài vào giải vây cho ba mình.

"nhưng sao chứ? Ba mẹ là phải ở cùng mà! Hay là dì An Dư qua ở cùng chị Hoài hoặc ở cùng con đi."

Trần Thanh đưa ra đề nghị... Mọi người suy nghĩ...

"đúng rồi! Ông này thật tình, sao lại ở riêng như vậy chứ!" Trần Hy Châu lên tiếng nói, vờ cười.

Lâm An Dư nhìn bà rồi chau mày lại tỏ vẻ không hài lòng vì chuyện này, đang yên đang lành ông ta lại về làm gì chứ. Bên nước ngoài không biết bao nhiêu cô trẻ đẹp đều bị ông ta câu cổ lên giường, giờ thì về đây làm gì???

"ừ ừ... Như vậy đi! Tôi phải đi tắm..." Ông Lê Hữu Trác đứng lên đi về phòng, mọi người nhìn ông ấy đi khuất rồi Trần Thanh mới lên tiếng nói

"con cũng đi về phòng tắm nữa... Trời nóng nực quá!"

"Ừm..."

Mọi người thở phào, vì xém chút nữa bị lộ rồi.

"yên lành bên đó không chịu. Lại về đây làm gì nữa không biết?"

"An Dư. Chị nói chuyện cho đàng hoàng, dù gì cũng là ba của mấy đứa nhỏ!"

"được rồi! Chị không nói nữa..." biết người yêu mình đang giận nên Lâm An Dư đành im lặng.

"con lên phòng đây." Trần Hoài bỏ đi

Trần Hy Châu quên mất là có sự hiện diện của con gái lớn... Bà thật là...

Rất có lỗi với hai đứa con này!

_________________________

"bà tính sao về chuyện đó!"

"chuyện gì?"

"..."

"Trần Hoài thì đã biết rồi! Nhưng... Còn Trần Thanh... tôi..." Hy Châu thở dài.

"ừ, tôi hiểu rồi!"

"Ông về đây làm gì?"

"thăm con cái. Chứ không rảnh rỗi để gây chuyện cho hai người, chuyện cũng đã lỡ rồi! Phóng lao thì phải theo lao. Chờ cơ hội tốt rồi hãy nói với nó, coi chừng nó sốc rồi ngất đi..."

"tôi biết rồi!"

_____________

"con nghĩ sao về dì và mẹ con?" Lâm An Dư nằm cùng giường với Trần Hoài

"thật ghê tởm..."

"..."

"nhưng chuyện đã lỡ rồi! Biết sao giờ, đành phải để thời gian quyết định thôi!"

"còn ông Hữu Trác ba con?"

"ông ấy cũng là do công việc, con biết là ông ấy chỉ về đây thăm tụi con rồi đi. Không ở lại đây lâu."

"con có biết gì về ông ta khi ở bên Hàn?"

"biết. Biết hết tất cả. Nhưng con đành để tự nhiên như không biết gì, gây rối cho họ cũng không làm được êm đẹp cả"

"con đúng là một người trưởng thành!"

"con muốn hỏi là... Sao hai người lại quen biết được nhau?"

_________

Trần Thanh nằm ở phòng bấm bấm nhắn nhắn gì đó cho ai kia.

-Chị ngủ chưa?-

*Chưa* chưa đầy 3 phút thì Ách Hân hồi âm lại.

-Hôm nay ba em về-

*Ừ*

"Ừ" vậy thôi sao? Từ hôm nào mà nàng lại phũ phàng với cô như vậy??? Hay là từ lúc đó... Cô ấy còn nhớ sao?

Không biết nhắn gì tiếp nên Trần Thanh để im điện thoại vài phút...

-Chị ngủ ngon nhé!-

*Tôi chưa muốn ngủ. Em ngủ trước đi!*

-Vậy thì chị đừng thức trễ quá đó. Bye chị-

*Ừ*

Trần Thanh tắt điện thoại, để tay lên trán rồi nhắm mắt lại, suy nghĩ vài chuyện thì điện thoại run lên

*Tôi quên nói với em. Ngày mai tôi không thể đưa em đi học được, xin lỗi nhé! *

Dạ, không sao đâu... Em tự đi được rồi!

Tắt điện thoại một lần nữa, Trần Thanh kéo chăn trùm kín người

...

...

...

Cô chỉ muốn ước

.

.

Chỉ muốn thời gian quay lại

.

.

Giá như lúc đó cô đừng gặp Mỹ Duyên

.

.

Giá như lúc đó cô đừng nhậu say

.

.

Giá như cô đừng nói những lời ấy

.

.

Thì bây giờ cô đâu có ra nông nổi này

.

.

Ách Hân đã lạnh nhạt với cô rồi!

.

.

Phải làm sao đây...?

.

.

Khi Ách Hân bảo cô chấm dứt tình cảm này càng sớm càng tốt

.

.

Làm sao đây...????

.

.

Cô không làm được...

Vì mỗi lần nhìn Ách Hân lạnh lùng với cô, ít nói chuyện và đùa giỡn với cô.

Thì tim lại rất đau... Thật sự như bị ai đó bóp nghẹn

Thật không thể chịu nổi...

Cô không tin rằng chỉ 1 phút nông nổi mà đánh mất 1 người

Cái gì cũng có cái giá của nó mà!

Đúng vậy...

Cái giá của cô phải trả khi nói tiếng yêu thương là bị lạnh nhạt người đó.

Người đó không ai khác là chị... Ách Hân...

___________

Nếu bạn còn chẳng có quyền để nhớ một ai đó

Thì lấy cớ gì để nói tiếng yêu thương