Ra khỏi giao lộ, cậu ta vòng sang bên trái tôi, thay tôi chặn dòng xe đang chạy qua.
Hành động này cũng bình thường, nhưng lại khiến lòng tôi cảm thấy ấm áp.
Bình thường, trường học cúa tôi có rất nhiều xe đạp điện, lúc ra ngoài với bạn cùng phòng, tôi luôn là người đi phía bên trái, bởi vì bọn họ đi bọ cũng không nhìn đường (hừ bởi vì bình thường bọn họ đi bộ sẽ được bạn trai ôm vào lòng hoàn toàn không cần để ý đến đường xá! Còn tôi phải quan tâm! Bởi vì không ai ôm eo tôi cả, nếu không nhìn đường sẽ bị đυ.ng bay!), thế là lâu dần tôi gánh vác trách nhiệm nặng nề là bảo vệ bọn họ.
Nhưng hôm nay, có người lại cố ý đi bên trái tôi.
Tôi cố gắng kiềm chế con nai nhỏ sắp nhảy ra khỏi lòng tôi, vẫn không khống chế được cong môi cười.
Chính là ngọt ngào.
Lúc sắp rời khỏi cửa trường học, tôi chợt nhớ tới lời dặn của bạn cùng phòng: “Trượt té lộn mèo một cái, nhớ trượt té lộn mèo một cái!”
Nếu còn không té thế thì sẽ phải áp dụng trên đường xe chạy.
Trên đường xe chạy nhiều xe như thế, nếu tôi phát huy sai chỗ, nói không chừng sẽ tàn tật luôn đấy.
Thế là tôi cắn răng, ngoan ngoãn bất chấp, trượt chân một cái…
Vững vàng ngã xuống trước mặt anh đẹp trai.
Không phải, đã nói “cậu ta nhất định sẽ đỡ cậu” rồi sao?
Tôi thầm oán ngẩng đầu nhìn Tạ Gia Ngũ, giờ phút này, tôi quên cả giả vờ mềm yếu, thẳng thừng lên tiếng: “Nhìn cái gì thế, còn không đỡ tôi đứng lên?”
Tạ Gia Ngũ “à” một tiếng, lập tức kéo tôi đứng dậy.
Không phải chứ anh trai, cậu có dùng sức nhiều quá không đấy, thật ra tôi chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp nặng hơn năm mươi ký một chút thật sự không cần phải dùng sức gϊếŧ heo kéo tôi dậy đâu…
Mẹ kiếp!
Nhào vào lòng cậu ta!
Cơ bắp trên ngực anh đẹp trai cũng không phải quá cứng!
Tôi dựa vào sự nhân tính cuối cùng còn sót lại trên người, cứng rắn rút mình ra khỏi ngực cậu ta, mặt Tạ Gia Ngũ đã sắp đỏ đến mức rỉ máu.
“Không… xin lỗi.”
Lại nói xin lỗi.
Tôi nhìn cậu ta một hồi, cười thành tiếng: “Bắt đầu từ bây giờ, nếu ai nói xin lỗi sẽ lập tức chuyển cho đối phương mười tệ!”
Lời vừa ra khỏi miệng, lại cảm thấy có chút không ổn. Hu hu hu, ý của tôi chính là không muốn cậu ta xin lỗi nữa, cậu ta sẽ không hiểu lầm tôi là một quỷ tham tiền đó chứ…
Tạ Gia Ngũ gãi đầu một cái, có hơi bức rức: “Dường như tôi rất dễ phá hư mọi chuyện.”
Tôi đồng ý gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta có chút tự trách, tôi vội vàng gật đầu rồi lại lắc đầu, nói: “Không đâu, ỊHMT còn trích dẫn công việc của cậu, cậu thế này mà còn kêu thất bại, thế mấy người phàm bọn tôi còn sống được nữa hay không đây?”
Mắt Tạ Gia Ngũ sáng rực lên: “Cậu xem vòng bạn bè của tôi?”
Ơ kìa, cứ như thế bại lộ sao, thật sự khiến người ta cảm thấy khẩn trương như thế.
Nhưng tôi là ai chứ, lúc không muốn trêu ghẹo, tôi chính là một người có thể chuyện trò vui vẻ với các phóng viên của Mỹ đất!
Trước tiên tôi gật đầu, bình tĩnh như thường nói: “Đúng thế, nói theo kiểu học thuật, cậu chỉ làm nghiên cứu khoa học thôi sao, hay là còn tham gia các cuộc thi?”
Tôi nói như vậy đều có cơ sở, chính là, khoa khoa học và công nghệ của chúng ta mang tính học thuận, giai đoạn học chính quy có hai phương hướng, một là nghiên cứu khoa học, chủ yếu sẽ viết các bài nghiên cứu khoa học đăng trên cái bài báo. Cái còn lại sẽ là sáng tạo khoa học công nghệ, chính là sẽ tham gia các cuộc thi.
“Tôi chỉ thực hiện việc nghiên cứu khoa học. Vào năm thứ nhất đại học đã từng tham gia thi đua, nhưng tôi không phải người quen với việc xuất hiện trước công chúng. Giống như hôm nay vậy, trước đó tôi đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng vẫn làm hỏng.” Cậu ta cười thẹn thùng một tiếng: “Sau đó quyết định chuyên tâm làm nghiên cứu khoa học, đọc các tài liệu lịch sử trước, sau đó trao đổi với giáo sư một chút, không cần giao thiệp với quá nhiều người, rất thích hợp với tôi.”
Hẳn là vì đề tài được chuyển về lĩnh vực quen thuộc của cậu ta, tôi cảm thấy cậu ta cũng không khẩn trương như trước nữa.
Là một khởi đầu tốt, tôi thích.
Được rồi, tôi sẽ tóm tắt lại quá trình giữa việc đón xe rồi chạy tới Kim Ưng.
Đi thẳng tới khi chúng tôi vào quán tôm hùm đất bắt đầu gọi món luôn đi.
Quét mã để đặt hàng, tôi không chút do dự lướt trên màn hình máy tính bảng, món thứ nhất liền chọn “Joy Mix”, là một món đồ ngọt, mặc dù tôi không thích ăn bánh ngọt, nhưng vì để ra vẻ với anh đẹp trai, tôi có thể!
Sau đó trong giỏ hàng hiện “Joy Mix x2”.
Ơ kìa?
Ơ kìa?
Ơ kìa kìa?
Bốn mắt nhìn nhau, mặc Tạ Gia Ngũ đỏ đến tận cổ, tôi đột nhiên phúc đến thì lòng cũng sáng ra, hỏi: “Không phải bạn cùng phải của cậu cũng đề cử món này đó chứ?”
Ánh mắt cậu ta cũng trở nên hoảng loạn, sau đó đột nhiên bắt được điều gì đó, lặp lại lần nữa: “Cũng?”
…
Địch không động, tôi động trước.
Khi bạn không thể làm gì, bán đồng đội là tốt nhất.
Nếu như trên thế giới có Cát Ni Tư ngu ngốc, ai dám tranh giành với tôi chứ.
Tôi bình tĩnh chọn xong tất cả món ăn (đúng thế, mọi người đã nhìn ra, lúc này tôi cũng định ăn thật mạnh mẽ, bởi vì tôi nghĩ, nếu như bản tính bị lộ ra dẫn đến việc không thể trêu chọc đến anh đẹp trai, ít nhất tôi vẫn còn có thu hoạch), sau đó ngẩng đầu nhìn Tạ Gia Ngũ.
Thắng thắn sẽ được khoan hồng, giả vờ ỏn ẻn quá mệt mỏi.
“Thật ra con người tôi cũng vô cùng không thích qua lại với người khác phái, cuối cùng thì mỗi một nam sinh đều sẽ bị tôi biến thành anh em tốt. Tôi và bạn cùng phòng đều cảm thấy cậu rất tuấn tú, không muốn làm anh em với cậu, thế nên cô ấy dạy cho tôi một vài chiêu thức đặc biệt, hy vọng tôi có thể nắm chặc vận đào hoa này.” Tôi nhún vai, cười tự giễu một cái: ‘Thế nhưng dường như hiệu quả không được tốt lắm, tôi giả vờ mãi cũng có chút mệt mỏi. Dù sao cậu cũng đoán được rồi, vừa khéo cũng không cần giả vờ nữa, đợi một hồi cậu sẽ phát hiện tôi không phải một cô gái mềm yếu mà chính là một cái máy có thể ăn ba chén gạo cơm khô.”
Ý của tôi là muốn giải thích một cách khách quan, nói đến phần sau có hơi cảm thấy thất vọng với tình hình thực tế.
Tôi tự an ủi mình, bò đi, không sao, Đinh Vi Vi, cho dù mày mất đi tình yêu, nhưng mày vẫn có thể có được một cái bụng tròn vo!
Khiến tôi phấn khởi! Ăn nhiều cơm!