Chương 7: Là cô?
Những đại ca khác cũng đi theo sau lưng Mộ Dung Kiệt.
"Đại ca!" Hộ vệ thấy gương mặt âm u của Mộ Dung Kiệt, trong lòng thấy bất an.
Thật đáng chết, dám ảnh hưởng đến công việc của đại ca
Mộ Dung Kiệt nghiêm nghị liếc nhìn hộ vệ, sau đó nhìn đến hai tên côn đồ đứng bên cạnh với vẻ mặt đầy khó chịu.
Hai người này mới vừa bị Ngải Tuyết chỉnh đốn - Trương Hoa và Phục Vĩ.
"Anh tìm ai?"
Hai người bọn họ không để ý đến lời nói của Mộ Dung Kiệt, chạy về phía Trương Thiên sau lưng anh, đi ngang qua còn thuận tay đẩy anh một cái.
"Cút ngay, đừng cản trở tao tìm người!"
Mọi người đứng xung quanh trán chảy đầy mồ hôi lạnh, thở hổn hển vì lo sợ, hai thằng này muốn chán sống sao.
"Anh, anh phải giúp em báo thù, con đàn bà kia đánh gãy tay em, nó còn đánh bạn em nữa, anh xem!" Trương Hoa tức giận đi tới trước mặt Trương Thiên.
"Em chán sống rồi sao? Ai cho em tới đây? Còn không mau cút đi!" Trương Thiên thực nhức đầu với đứa em này.
"Anh, anh giúp em xử lý con đà bà kia đi!" Nói xong liền lôi kéo Trương Thiên đi tìm Ngải Tuyết
"Đàn ông mà để đàn bà đánh, mày không mất mặt sao? Còn kêu tao tới đó!" Trương Thiên hất tay hắn ra.
"Tao không biết người phụ nữ Ngải Tuyết kia đánh mày như thế nào, mà mày không biết phòng thủ à?" Trương Hoa bị anh nói đến đỏ mặt
Hộ vệ đứng bên cạnh Mộ Dung Kiệt đang muốn rút súng bắng người, chợt nghe đến tên Ngải Tuyết, anh liền ngăn cản!
Đó không phải là người phụ nữ bị anh giày vò suốt cả đêm sao….
Từ sau đêm hôm đó, anh vẫn chưa gặp lại cô.
Mùi vị đó, cũng không tệ lắm.
Khóe miệng anh nhếch lên thành nụ cười ma mị.
"Trương Thiên đem người phụ nữ đó về đây, không được tổn thương cô ấy dù chỉ một sợi tóc."
Trong mắt Mộ Dung Kiệt hiện lên nụ cười ấm áp khiến tất cả thuộc hạ của anh phải ngây người.
Trời ơi, đại ca Thiên Long của bang Long Hổ, mỗi ngày đều là gương mặt lạnh lùng, sát khí.
Nếu có cười, cũng là nụ cười của ác ma, biểu lộ cho một người phải đi đến cái chết.
Hôm nay, mặt trời mọc hướng tây sao?
Tất cả thủ hạ không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn hướng không trung.
"Còn không mau đi!" Mộ Dung Kiệt trừng mắt nhìn Trương Thiên
"A! Dạ dạ, tôi đi ngay!" Trương Thiên nhanh chóng kéo Trương Hoa đi theo, khi hắn còn đang lớn tiếng, chửi mắng Mộ Dung Kiệt khiến Trương Hoa phải ảo não, nhức đầu.
"Anh, sao anh phải nghe theo lời của hắn nói!" Nói thế nào hắn đường đường cũng là người của Bạch Hổ dưới một người trên vạn người trong bang Long Hổ.
"Chẳng lẽ, hắn là….? ? ?" Nghĩ như vậy, hắn hoảng sợ nhìn vẻ mặt xanh mét của Trương Thiên.