Chương 20: Cư nhiên lại mang thai
Ngải Tuyết vuốt cổ của mình, nước mắt đau thương chảy dài trên má.
Mộ Dung Kiệt cũng không nhìn Ngải Tuyết một cái, hừ lạnh lên tiếng
"Cút!"
Ngải Tuyết nghe âm thanh rét lạnh của Mộ Dung Kiệt, trong nội tâm lạnh buốt như băng, căm hận nhìn anh một cái, nhanh chân vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà Mộ Dung.
Các người hầu được một trận kinh ngạc, nhanh như vậy đã đi rồi sao?
Ông cụ Mộ Dung còn phải nghẹn họng nhìn trân trối, gần nửa ngày mới phản ứng được mặt trở nên mừng rỡ, thằng nhóc này, nhất định bị lời nói của mình tác động nên thay đổi quyết định.
Xem ra, đứa cháu cưng này vẫn còn biết nghe lời mình.
Mộ Dung Kiệt đấm mạnh một cái vào tường, nắm đấm khiến tay anh dính đầy máu tươi, nhưng anh không cảm thấy đau chút nào.
Nhưng khi thấy Ngải Tuyết chạy đi, khoảnh khắc đó làm cả trái tim anh tan vỡ hoàn toàn, nơi đó rất đau, thật sự rất đau.
Cứ như là bị người ta rạch từng vết sẹo cũ, trong lòng đau khổ tột cùng, đó là một đoạn quá khứ đau đớn nhất làm anh không muốn nhớ lại!
Đã bao lâu rồi anh không cảm thấy đau buồn như lúc này? Là sau khi ả tiện nhân đó vứt chồng bỏ con sao?
Nhiều năm như vậy, tim của anh đã chết lâu rồi, hôm nay, anh lại cảm nhận được cái đau đến tận xương ra sao lần nữa…
Anh dựa vào tường chậm rãi trượt xuống đất, gương mặt tuấn tú của anh trở nên nhợt nhạt đi.
Ngải Tuyết khóc chạy ra khỏi nhà Mộ Dung, thơ thẩn đi trên đường.
Cổ thật là đau, tim cũng rất đau.
Tên khốn kia, tại sao có thể đối xử với cô như vậy.
Vốn tưởng rằng sau đêm đó hai người sẽ không gặp lại nhau nữa.
Nhưng chính anh cố tình kêu người trói cô ở bên cạnh anh, mỗi ngày đều cưng chiều.
Sau đó giống như ném cô từ thiên đàng xuống tới địa ngục.
Ngải Tuyết cảm thấy giờ phút này, trên thế giới, chỉ còn lại mỗi mình cô.
Một tháng sau vào một ngày buổi trưa, Ngải Tuyết và Giản Mộng đi khỏi bệnh viện.
Thật trớ trêu, cư nhiên lại mang thai, bởi vì vấn đề sức khỏe nên không thể sanh non.
"Tiểu Tuyết, cậu dự định làm gì với cái thai này? Chẳng lẽ muốn sinh nó ra sao?"Giản Mộng nhìn gương mặt của Ngải Tuyết không còn chút huyết sắc nào.
"Nếu không, đi tìm người đàn ông kia đi!"Dường như không còn biện pháp nào khác.
Ngải Tuyết lắc đầu một cái"Tớ không muốn gặp lại anh ta."
"Khốn kiếp,tại sao trên thế giới nàylại có đàn ông vô lại như vậy!" Giản Mộng tức giận đến phát run.
"Chưa tới hai tháng nữa sẽ tốt nghiệp, tớ muốn đi Mĩ!"
Ngải Tuyết sờ cái bụng phẳng lì của cô, nơi này đã có một sinh mệnh nhỏ rồi sao
"Nước Mĩ xa như vậy, một mình cậu, tớ không yên lòng, không cho đi!"Giản Mộng càu nhàu vì lo lắng.
Ngải Tuyết thấy vẻ mặt của cô bạn tốt này, tự đáy lòng bật cười"Cô gái ngốc, ha ha"