Chương 18: Không thể để cô gái đó là cháu dâu của Mộ gia
"Ông cụ, cháu đây vừa trở về ông liền tức giận như vậy, là ai không biết sống chết mà chọc ông như vậy?"
Tiếp theo như là có chút hiểu rõ mọi chuyện, cất cao giọng"Ách, nhất định là thằng nhóc Quý Hằng kia, hắn đã chọc tức ông chuyệngì ? Cháu giúp ông chỉnh đốn hắn"
Sắc mặt của ông cụ Mộ Dung càng ngày càng đen, không nhịn được cắt ngang lời của anh.
"Cháu tưởng ông muốn nói chuyện phiếm với cháu sao ?Cô gái vừa rồi là như thế nào?Sao lại dẫn cô ta về đây?"
"Ông nói Ngải Tuyết à?Cô ấy là người phụ nữ của cháu, lúc đầu, không phải ông đưa cô ấy đến chỗ cháu sao?Nói đến đây, cháu còn phải cảm ơn ông đấy."Trong mắt Mộ Dung Kiệt mang theo vài phần gian trá.
"Không được, chuyện này ông kiên quyết phản đối, cháu có thể vui đùa với cô ta một chút, nhưng không thể nghiêm túc!"Lúc này ông cụ Mộ Dung Lão có chút dựng râu trợn mắt.
Bởi vì những lời nói của ông cụ mà sắc mặt Mộ Dung Kiệt âm trầm xuống.
Im lặng gần nửa ngày anh mới lên tiếng
"Ông à, ông vốn biết cháu ghét nhất là lấy tình cảm ra đùa giỡn, nên cháu càng không thể nào đùa giỡn tình cảm của người khác được"
"Mấy năm nay cháu chưa từng có người phụ nữ nào, nói thế chắc ông cũng biết được nguyên nhân"
"Con tiện nhân kia, cũng bởi vì tình cảm mà nɠɵạı ŧìиɧ vứt chồng bỏ con! Làm hại ba cháuchết thảm như vậy"
"Lần đó, là do ông vứt Ngải Tuyết trên giường của cháu"
"Cháu không muốn biết ông dùng thủ đoạn gì, nếu cô ta đã trở thành người phụ nữ của cháu, cháu sẽ chịu trách nhiệm với cô ta tới cùng"
"Chuyện này cứ như vậy mà quyết định, sau này, cháu không hy vọng ông làm khó Ngải Tuyết!"
Ông cụ Mộ Dung nhìn cả người Mộ Dung Kiệt lạnh như băng, mặt khó chịu đi về phòng của mình.
Thằng nhóc này, bắt đầu từ khi nào lại dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy nói chuyện với ông chứ….
Trong lòng kiên quyết hơn, nhất định phải nghĩ cách không thể để cho cô gái đó trở thành cháu dâu của Mộ gia.
Ngải Tuyết bất an đi đi lại lại ở trong phòng Mộ Dung Kiệt.
Vẻ mặt Mộ Dung Kiệt khó chịu đẩy cửa đi vào, thấy Ngải Tuyết sợ hãi thì trong lòng có chút mềm xuống.
Một tay kéo cô vào trong ngực, gắt gao ôm cô, giống như sợ một giây kế tiếp cô sẽ không cánh mà bay.
"Ngải Tuyết, cô sẽ không rời khỏi tôi chứ?" Mộ Dung Kiệt hơi thương cảm
Cô sẽ không phản bội anh giống như người phụ nữ kia từng phản bội ba.
Ngải Tuyết chu mỏ, hai người bọn họ, dường như cũng không có tình cảm gì để nói tới vấn đề này.
Hỏi cái vấn đề này, hình như có chút không thích hợp
"Anh làm sao vậy?"
"Không có gì!Trả lời tôi, tôi muốn biết!" Mộ Dung Kiệt có chút cấp bách
Ngải Tuyết vừa định mở miệng nói "sẽ ", có thể tưởng tượng ánh mắt gϊếŧ người của anh, lời nói tới cổ họng liền nuốt lại.