Đồng hồ điểm đúng 8 giờ, Lục Thần Vũ khoác quân trang phẳng phiu, đầu đội mũ Kepi quân đội sải bước chân đến phòng ban chỉ huy báo cáo kết quả nhiệm vụ “gỡ bom” hôm nay.
Đứng trước cửa phòng, anh đưa tay sửa lại mũ trên đầu sau đó gõ cửa.
Cốc….cốc……cốc.
“Mời vào”
Bên trong truyền đến một giọng nói trầm ổn.
Anh xoay tay nắm cửa mở ra bước vào, đứng trước cấp trên, anh nghiêm túc dơ tay chào theo quân đội, người chỉ huy cũng đứng khỏi ghế dơ tay chào lại.
“Báo cáo thượng tá Hàn, tôi Lục Thần Vũ, Đội trưởng trung đội 2 đã cùng toàn đội hoàn thành nhiệm vụ được giao, bình an trở về đầy đủ”
“Được, cảm ơn đồng chí”
“Cậu ngồi đi” Thượng tá Hàn lên tiếng.
“Rõ, cảm ơn Thượng tá” Anh cởi mũ xuống để ngay ngắn lên bàn.
“Nhiệm vụ sáng nay, toàn đội phát hiện được 117 quả bom, chủ yếu là mìn M - 15, số ít còn lại là những loại bom khác như K - 72, M - 652A,….còn có lựu đạn nữa ạ. Chúng tôi đã cố gắng mở rộng khu vực tìm kiếm để không bỏ sót một quả nào gây nguy hiểm cho người dân sinh sống gần đó”
“Tôi có nghe một trung sĩ báo cáo tình hình ở khu vực vào chiều nay, toàn đội đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, rất đáng khen”
“Cảm ơn Thượng tá”
Lục Thần Vũ đứng dậy, cúi người 90 độ bày tỏ lòng cảm ơn với cấp trên.
“Cả ngày hôm nay đã mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi sớm đi”
“Rõ” Anh lấy mũ đội lại lên đầu, dơ tay chào cấp trên rồi quay lưng rời đi.
Ngay khi ước chừng Lục Thần Vũ đã xuống đến dưới sân, ông bỗng lên tiếng.
“Đứng thập thò ngoài cửa nghe lén người khác nói chuyện rất là bất lịch sự đó con gái”
Ông Hàn vừa dứt lời, một cái đầu nhỏ liền ngó vào nhìn ông mỉm cười gượng gạo.
“Ba, sao ba biết con đứng ở ngoài cửa?”
“Nếu con đứng ngoài đó mà ba không phát hiện ra thì cái chức danh hiện tại này có lẽ đã bị phế truất lâu rồi” Ông nói rồi liền mỉm cười.
Cô nàng tiện tay đóng cửa lại, đến ghế trước bàn làm việc của ba mình ngồi xuống.
“Làm gì mà lại thập thò ngoài cửa vậy?”
“Con muốn vào phòng tìm ba nhưng thấy ba đang bận việc nên con liền đứng ngoài đó”
“Thật sự là muốn lên đầy tìm ba à?”
“Dạ, chứ ba nghĩ con lên đây làm gì ạ?”
“Thì gặp cái người vừa rời khỏi phòng ba chứ ai”
“Ba…con….con…” Cô nàng ấp úng không nói hết được cả câu.
Bị ba mình nói trúng tim đen, Hàn Băng Nghi liền ngại ngùng không thôi, khi nãy ở sân huấn luyện cùng anh sau đó liền trở về phòng, về phòng có chút sớm nên cô hơi chán liền ra ban công đứng ngắm sao.
Đang ngẩn ngơ cô liền bị một loạt tiếng bước chân thu hút sự chú ý, ngó đầu ra nhìn thì thấy anh mặc quân phục ngay ngắn đứng dưới sân đang tiến dần đến khu văn phòng của cấp trên, cô liền không suy nghĩ gì mà đi theo sau anh đến đây, núp sau cánh cửa, ghé sát tai lại gần chăm chú lắng nghe tình hình bên trong.
Nghe câu được câu mất, cô nàng đoán đại khái là anh đang báo cáo nhiệm vụ với ba mình. Không lâu sau nghe tiếng bước chân, sau đó có tiếng cửa mở, cô liền nhanh như một cơn gió đứng núp sau bức tường ở gần cầu thang bộ để tránh Lục Thần Vũ.
Cứ nghĩ mọi chuyện nãy giờ cô làm, ma không biết quỷ không hay, ai dè cuối cùng vẫn là bị ba cô phát hiện ra.
Thấy vẻ mặt ngại ngùng của con gái bị người làm ba là ông bắt gặp, ông Hàn lắc đầu cười vui vẻ thành tiếng.
“Được rồi, không trêu con nữa”
Ông liền lấy lại vẻ nghiêm túc, chăm chú hỏi con gái.
“Tại sao sáng không về cùng với mẹ mà con còn ở lại làm gì?”
Cô biết chắc khi gặp cô ba sẽ hỏi đến vấn đề này, suy nghĩ không biết có nên nói thật cho ông biết hay không. Nhưng chắc chắn nếu nói dối ba cô cũng sẽ nhanh chóng phát hiện ra mà thôi.
Hàn Băng Nghi không muốn tội lại chồng chất lên tội đâu.
“Thật ra con….con muốn ở lại để gặp anh ấy…nhưng cũng muốn ở lại để gặp ba”
Lí do chính là ở lại để nhìn thấy anh.
Nhưng cô cũng muốn ở lại gặp ba trước khi trở về, vì chắc chắn sẽ phải lâu lắm cô mới có thời gian để vào đây thăm ba thêm lần nữa.
“Ba hỏi nghiêm túc, con hãy mau thành thật trả lời cho ba biết”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Con thật sự thích cậu ta?”
“Vâng ạ” Cô nhanh chóng trả lời không một chút chần chừ.
“Con chắc chắn muốn yêu một người có công việc nguy hiểm và không thể đến bên cạnh con ngay những lúc con cần?”
Hàn Băng Nghi thoáng chút khựng lại, đôi môi mỏng mím thành một đường, nhưng ngay sau đó vẫn cương quyết gật đầu một cái đầy kiên định.
“Con chắc chắn ạ”
Con gái ông đúng là đã trưởng thành và có thể tự lựa chọn đưa ra quyết định hạnh phúc của chính bản thân. Tất nhiên cả ông và bà Hàn sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ con gái vô điều kiện chỉ cần con gái không hối hận với quyết định ấy.
“Nhưng mà hiện tại con với anh ấy vẫn chưa là gì của nhau cả, Lục Thần Vũ vẫn chưa biết con thích anh ấy”
Nói đến đây cô lại khẽ thở dài, thật muốn nhìn thấy biểu cảm của anh khi phát hiện ra bí mật này của cô.
“Không vội, con gái. Ba ủng hộ con, quyết tâm theo đuổi những điều con thích đi, cả người con yêu nữa”
Có câu ủng hộ của ba, cô thật sự cảm thấy vô cùng yên tâm và như được tăng thêm sức mạnh trên con đường theo đuổi người đàn ông cô yêu.
“Ba, con cảm ơn ba”
Hàn Băng Nghi ôm lấy ba mình, nước mắt chực chờ như sắp rơi ra.
Ba luôn như thế, vẫn là người ba, người đàn ông vĩ đại nhất trong lòng cô. Yêu thương, chiều chuộng và ủng hộ cô hết mình.
Ông Hàn vỗ nhẹ vào tay cô.
“Được rồi, con trở về kí túc xá đi, sáng mai ba sẽ gọi cho mẹ để tài xế đến đón con”
“Dạ, ba cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ”
Phải nhận được cái gật đầu của ông Hàn, cô mới yên tâm mở cửa trở về kí túc xá.
Đã hơn 9 giờ tối, bầu trời ngập tràn những ánh sao nhỏ lấp lánh, cô chầm chậm tản bộ trên sân, ngửa cổ nhìn lên trời, vì sao chiếu vào mắt cô khiến nó trở nên sáng đến long lanh.
Ở đây ngắm sao một mình, nhìn cô có hơi cô đơn. Lâu lâu có một vài chiến sĩ đi ngang qua đều phải quay đầu nhìn lướt qua cô một lần.
“Những người có tên trong danh sách này tiếp tục chia ca để trực vào đêm nay”
“Rõ”
Từ xa vọng lại tiếng nói chuyện của hai chiến sĩ, chưa cần nhìn rõ người vừa ra lệnh kia là ai nhưng chỉ cần nghe thoáng qua giọng nói ấy Hàn Băng Nghi cô liền biết ngay là Lục Thần Vũ.
“Đi thông báo cho những đồng chí còn lại”
Người chiến sĩ kia cầm theo tập hồ sơ anh đưa rồi chạy đi.
“Không phải đã nói cô trở về phòng rồi sao? Sao lại xuống đây ngồi rồi?”
Người đàn ông chậm rãi đi đến đứng đối diện cô cách cô khoảng hai bước chân.
“Chưa buồn ngủ nên xuống đây ngồi ngắm sao”
“Ngắm sao? Thú vui của cô là ngắm sao?”
“Không hẳn nhưng anh không thấy bầu trời đêm nay rất đẹp sao?……Tôi rất vui nếu anh ngồi ở đây ngắm sao cùng tôi”
Khi cô nói ra đề nghị này, cô đoán chắc 90% là anh sẽ từ chối, chỉ là cô vẫn không nhịn được mà nói ra.
Nhưng thật sự đó là điều cô muốn làm cùng người đàn ông này, ít nhất sẽ có thêm thời gian ở bên cạnh anh.
“Được, ngồi một chút cho thư giãn rồi lên ngủ”
Cô mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Thần Vũ đang đặt mông ngồi xuống nửa còn lại của chiếc ghế đá.
Hiện tại, cả hai người đang ngồi chung một cái ghế, trái tim cô bỗng nhiên vì hành động này của Lục Thần Vũ mà đập thình thịch từng tiếng rõ ràng trong l*иg ngực.
Mỗi người ngồi ở một đầu ghế, ngước mắt lên ngắm những vì sao sáng ở nơi bầu trời đen thẳm rộng lớn kia.
Người đàn ông không hề biết cô gái ngồi bên cạnh mắt đã đặt lên người anh một lúc lâu vẫn chưa rời đi. Ngồi ở hướng này, cô có thể thấy rõ ràng gương mặt đẹp trai góc cạnh của anh, xương quai hàm vuông vắn làm anh càng thêm phần nam tính và mạnh mẽ.
Chính vì gương mặt đẹp trai, sức hút quyết rũ này đã để lại ấn tượng trong cô ngay lần đầu gặp anh.
Cô cúi đầu mỉm cười vui vẻ. Hiếm khi được ở chung một chỗ với anh như thế, cô ước thời gian có thể dừng lại lâu một chút tại khoảnh khắc này.
Đang mải chìm đắm trong vẻ đẹp của người đàn ông cô yêu, không để ý đến xung quanh. Bỗng nhiên một giọng nói ngọt ngào có phần nũng nịu vang lên ở phía xa.
Một cô gái mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá, trong tay xách một túi đồ đang đi đến chỗ của hai người.
“Thần Vũ” Cô gái kia gọi tên anh từ xa.
“Nghe Đại tá Hàn nói, sáng nay trung đội các anh có nhiệm vụ? Anh có bị thương không?”
Cô gái tiến lên muốn đến gần kiểm tra xem trên người anh có vết thương nào hay không, mọi hành động đều vô cùng tự nhiên không hề có sự xa lạ khiến Hàn Băng Nghi đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng khó chịu với những hành động thân mật của người con gái này đối với anh.
Cô im lặng đưa mắt nhìn đối phương, cô gái này là ai mà lại thân với Lục Thần Vũ như thế?
…<
Hết chương 21>…