Một tuần trước khi tôi đính hôn với Triệu Vân Tễ, mẹ yêu cầu tôi suy nghĩ cẩn thận, không nên hành động bốc đồng.
Sau khi nhận được câu trả lời kiên định của tôi, bà không nói gì cả.
Trước khi đính hôn ba ngày, Phương gia cùng Triệu gia đăng lên weibo tin hai nhà chuẩn bị đính hôn.
Cũng chính vào một ngày này, Phương Viện không khống chế được cảm xúc lái xe đυ.ng vào tôi.
Tôi phản ứng kịp thời, chạy về phía sau cây đại thụ, cô ta liền trực tiếp đυ.ng vào đại thụ.
Tiếng va chạm cùng với tiếng cây cối lay động vang lên sau lưng, tôi bị trật mắt cá chân, nhưng vẫn không dám dừng lại.
Sau khi hoàn toàn an toàn, tôi đã gọi cảnh sát.
Ba giờ sau, cảnh sát tìm được Phương Viện đang chạy trốn.
Chất lượng xe rất tốt, cô ta trông không bị tổn hại gì.
Ba mẹ cùng với Triệu Vân Tễ cũng tới.
Sau khi biết được hết thảy, mẹ cho Phương Viện một cái tát.
Nhưng chuyện lần này quá lớn, không phải một cái tát là có thể giải quyết được.
"Đàn Đàn, việc này giải quyết riêng được không, chúng ta đuổi Phương Viện ra ngoài, bắt đầu từ hôm nay, nó hoàn toàn không liên quan đến Phương gia nữa, có được không?"
Hốc mắt mẹ đỏ lên, run rẩy hỏi tôi.
Tôi không muốn đồng ý, tôi muốn đi theo quy trình pháp lý và bắt cô ta phải trả giá xứng đáng.
Nhưng tôi biết, tôi không có quyền làm chủ.
Vấn đề này chỉ có một kết quả.
Mẹ không nỡ để con gái bảo bối của mình đi tù.
Sau một hồi im lặng, tôi gật đầu đồng ý.
Từ cục cảnh sát đi ra, Phương Viện mắt đầy nước mắt nhìn mẹ.
"Mẹ, mẹ không cần con nữa sao?"
Mẹ không nói gì, theo bản năng nhìn về phía tôi, thấy tôi cúi đầu ai cũng không nhìn, bà quay đầu đi.
Phương Viện bỏ chạy.
Tôi thấy mẹ lau nước mắt nơi khóe mắt, miễn cưỡng cười nói với tôi:
"Chúng ta, chúng ta trở về đi.”
Ba tôi đưa mẹ tôi đi, Triệu Vân Tễ ôm lấy tôi.
Hắn nói:
"Đàn Đàn, em còn có anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh em.”
“Diệp Đàn, người còn sống vĩnh viễn không thể so sánh với người đã chết.”
Ngày đính hôn, tôi nhận được tin nhắn Phương Viện gửi tới.
Tôi không trả lời.
Trong tiệc đính hôn, vì thông tin đính hôn chỉ được công bố trước ba ngày nên một số người được mời đã không thể tham dự.
Ba mẹ cũng ở đây, nhưng người sáng suốt đều biết, tâm tình của bọn họ không tốt.
Triệu Vân Tễ tâm trạng cũng có chút không yên.
Tôi nhẹ giọng hỏi hắn làm sao vậy.
Anh ấy cho tôi xem một tin nhắn nói chuyện phiếm, là Phương Viện mấy giờ trước gửi tới.
"Nếu như em chết, anh có thích em và hối hận không?"
Thì ra tâm trạng hắn không yên là vì cô ta, lòng tôi lạnh vài phần, ngẩng đầu, vô cùng lý trí nhìn hắn.
“Nếu như anh không yên lòng về cô ta, có thể đi tìm cô ta”
Nếu như hắn đi, thì mọi chuyện giữa chúng tôi sẽ kết thúc tại đây.
Triệu Vân Tễ lắc đầu, ôm lấy tôi.
“Đàn Đàn, anh sẽ không vì bất luận người nào mà từ bỏ em.”
Tôi không nói gì.
Tiệc đính hôn kết thúc thuận lợi, sau khi khách khứa tản đi, ba mẹ liền khẩn cấp rời đi, lần này thậm chí cái cớ gì cũng không có.
Bọn họ là đi tìm con gái bảo bối của bọn họ sao?