“Diệp Đàn, con có hận ta không?”
Sau một lần hóa trị, ông nội đột nhiên hỏi tôi.
Tôi sửng sốt một chút, mới phản ứng được ông đang nói cái gì.
Tôi biết ông muốn nói gì.
Phương Viện hận tôi cũng có liên quan đến ông.
Ban đầu, Phương Viện để cho bạn học trong trường bắt nạt tôi, để cho ba mẹ nuôi quấy rầy tôi, cố ý tiết lộ cho tôi tất cả những gì cô ta có, nhưng chỉ có vậy thôi.
Ông nội đưa tôi đi, một lần chính là hai tháng, điều đó khiến cô ta thực sự sợ hãi.
Trước khi phát hiện thân phận thật của mình, cô ta vẫn cho rằng mình là người thừa kế Phương gia, nhưng tôi đã xuất hiện.
Không giống với trọng "tình cảm" của ba mẹ, ông nội trọng huyết thống, trọng năng lực.
Ba có huyết thống, không có năng lực, cô ta nếu cũng là có huyết thống không có năng lực thì cô ta cũng không đến mức sợ hãi như vậy, nhưng cô ta là vừa không có huyết thống cũng không có năng lực.
Dưới sự khủng hoảng và sợ hãi như vậy, cô ta mới có một loạt hành vi tiếp theo, cùng với cái chết giả cuối cùng.
Cô ta đang cố ép tôi đi.
Đáng tiếc là thất bại.
Hiện giờ, tôi nhìn ông nội trên giường bệnh, chậm rãi lắc đầu.
“Không hận.”
Tôi không nói dối, câu này là sự thật.
Tôi biết dụng ý của ông, ông muốn trong thời gian ngắn nhất tìm được người thừa kế thích hợp.
Vì vậy, ông đã làm những điều đó và đẩy nhanh mọi thứ.
"Diệp Đàn, ta đã hỏi con, nếu ta giao công ty cho con, con có nguyện ý vì công ty mà trả giá tất cả, con còn nhớ đáp án của mình không?"
Ông nội nói điều này một cách khó khăn.
“Tất cả mọi thứ của con."
Tôi lặp lại câu trả lời ngày hôm đó.
Ông hài lòng.
Ông nội tổ chức họp báo trên giường bệnh, chính thức giao tập đoàn Phương thị cho tôi.
Một tháng sau, ông nội ra đi vĩnh viễn.
Nghe tin, tôi sững sờ.
Tôi không khóc, sắp xếp đâu vào đấy an bài hậu sự của ông nội, kêu người khống chế mẹ tôi muốn gây chuyện.
Trong đầu lại rõ ràng hiện lên từng ly từng tý mấy tháng nay.
Một cỗ cảm xúc khó tả chậm rãi xuất hiện.
Tôi mới nhận ra rằng tôi thực sự không thể chịu đựng được việc để ông nội ra đi.
Xử lý hậu sự của ông nội, tôi hoàn toàn ngồi lên vị trí chủ tịch.
Ban đầu nhất định sẽ là thời điểm gian nan nhất, nhưng tôi không sợ.
Triệu Vân Tễ muốn cùng tôi quay lại, ba muốn khống chế tôi, còn mẹ tôi vẫn không từ bỏ đứa con đang ở trong tù.
Tôi dùng thời gian nửa năm, hoàn toàn ổn định cục diện.
Một năm sau, tôi thành công đuổi ba ra khỏi công ty, bắt đầu đưa mắt nhìn về phía tập đoàn Triệu thị.
Về phần mẹ, bà vẫn còn đang chờ Phương Viện.
Mười năm sau, Phương Viện đi tù, mang theo lòng đầy hận ý.
Nhưng cô ta cái gì cũng không biết, muốn báo thù rồi lại cái gì cũng không làm được.
Cô ta cố gắng lợi dụng ba và mẹ.
Nhưng người duy nhất cô ta thực sự có thể lợi dụng chỉ có mẹ, ba đã hoàn toàn đánh mất quyền lực đối nên với cô ta trong lòng rất hận.
Nhưng mẹ không thể làm gì được.
Không biết hai người trò chuyện như thế nào, Phương Viện không khống chế được cảm xúc đẩy mẹ.
Mẹ đập đầu xuống đất, vào bệnh viện.
Tôi có nghe nói chuyện này, nhưng không đi quản, cũng không đi bệnh viện thăm.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, mẹ tha thứ cho Phương Viện.
Nhưng chỉ cần Phương Viện một ngày vẫn muốn báo thù mà mẹ một ngày lại vẫn không thể làm được, mâu thuẫn giữa họ sẽ không bao giờ biến mất.
Tình cảm không chịu nổi tiêu hao.
Tôi nhìn bọn họ từ mẹ con tình thâm, đến oán hận lẫn nhau, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.
Ý thức được mẹ vô dụng, dưới sự dụ dỗ của tôi, Phương Viện lại muốn động thủ với tôi.
Kết quả đương nhiên là thất bại, cô ta lại đi vào tù.
Lần này, không ai tìm tôi.
Triệu gia phá sản, thiếu niên người đầy ánh mặt trời kia hôm nay u ám chán chường.
“Em đã hài lòng chưa?”
Nhưng ngay cả nói chuyện với hắn tôi cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Khi ba và mẹ ý thức được, chỉ có tôi mới có thể mang lại lợi ích cho họ, liền muốn đối xử tốt với tôi thì đã muộn.
Bọn họ quan tâm yêu thương, thật hay giả cũng được, tôi không cần.
--------------------------------
(Hoàn)