Món quà tôi nói chính là Phương Viện.
Sau năm tháng, Phương Viện đã trở lại, tôi cho người đặt cô ta trước cửa nhà Phương gia, hơn nữa còn tìm mấy phóng viên đem tin tức này tuyên bố ra ngoài.
Không đến một giờ, ảnh chụp Phương Viện liền xuất hiện trên các nền tảng.
Trong ảnh, cô ta gầy đi rất nhiều, quần áo trên người cũng vô cùng cũ nát.
Tôi đã sắp xếp mọi thứ.
Nếu để cho cô ta trở về quá sớm, sẽ không tiện trả thù, tôi để cho người ngụy trang tiếp cận cô ta, bước thứ nhất lừa gạt đi tất cả tiền trên người cô ta, bước thứ hai, đem cô ta khống chế, đe dọa tinh thần, lao động trên thân thể, sự tra tấn kép khiến cô ta sụt gần 20 cân trong vòng 5 tháng.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Sau khi Phương Viện trở về, trên mạng xuất hiện rất nhiều suy đoán, có người nói, là cô ta tự mình đi chơi, cũng có người nói, là tôi gây nên.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng.
Ngày hôm sau, thì có cảnh sát tìm tới Phương Viện, bởi vì cô ta bị tình nghi mua chuộc hung thủ đả thương người khác, cùng với tội cố ý gây thương tích.
Mua chuộc đả thương người là chỉ cô ta tìm côn đồ đối phó tôi, cố ý gây thương tích là chỉ cô ta lái xe đυ.ng tôi.
Ngày Phương Viện bị bắt, mẹ không biết dùng bao nhiêu số điện thoại di động gọi điện thoại tới cho tôi, sau khi bị chặn lại đổi số khác.
Ba cũng gọi cho tôi một lần, nhưng sau khi bị từ chối liền im lặng.
Nhận thấy ở chỗ tôi không thể giải quyết được gì, mẹ tìm cho Phương Viện một luật sư nổi tiếng trong nghề, tôi biết sẽ có một ngày như vậy, cho nên đã sớm tìm luật sư.
Không có bất kỳ chứng cứ tẩy trắng nào, chỉ có ngôn ngữ yếu ớt vô lực, bọn họ không có bất kỳ phần thắng nào.
Kết quả cuối cùng cũng đúng như tôi dự đoán, Phương Viện vào tù.
Hôm đó tôi trang điểm, thay quần áo, đi gặp cô ta.
“Phương Viện, cô biết cái gì gọi là hai bàn tay trắng không?”
"Bây giờ cô đã hài lòng với mọi thứ hiện tại chưa?"
Nhìn thấy tôi, Phương Viện điên cuồng chửi bới.
Nhưng tôi không thèm để ý, chỉ có kẻ thua cuộc ở dưới tình huống vô lực xoay chuyển trời đất, mới có thể như vậy, bởi vì cô ta không thể làm gì khác ngoài điều này.
“Tôi sẽ kế thừa tập đoàn Phương thị, đây là chuyện cô sợ nhất, nhưng cô xem, nó sắp thành hiện thực rồi.”
Tiếng chửi rủa của Phương Viện càng bén nhọn.
Tôi lại hài lòng rời khỏi nơi này.
Ông nội bắt đầu điều trị.
Lúc này tôi mới biết, một năm trước ông đã được chuẩn đoán ung thư giai đoạn cuối.
Thời gian của ông sắp hết rồi.
Vì không để cho người ta phát hiện, ông uống thuốc đều luôn cẩn thận đề phòng, đến bây giờ, mới tiếp nhận một loạt trị liệu.
Dù vậy, trong giai đoạn đầu điều trị, ông vẫn ở lại công ty.
Ông cảm thấy nhẹ nhõm vì có tôi nhưng vẫn không thể buông bỏ hoàn toàn cho đến khi mọi chuyện được thu xếp ổn thỏa.
Điều khiến tôi không ngờ tới chính là, ông đem tất cả cổ phần của mình đều cho tôi.
Tính cách của ông chính là như vậy, nếu quyết định đem công ty giao cho tôi, cũng sẽ không do dự, lo lắng cái này, lo lắng cái kia.
Điều duy nhất ông lo lắng chính là chuyển nhượng cổ phần chậm sẽ khiến cho những người khác tranh đoạt, khiến cho tập đoàn Phương thị chia năm xẻ bảy.