Mười phút sau, một bài đăng trên weibo đã trở thành chủ đề tìm kiếm nóng trong thời gian ngắn nhất.
Chủ tịch tập đoàn Phương thị: Thiên kim của Phương gia tôi không quan tâm là ai, nhưng cháu gái của tôi chỉ có một @ Diệp Đàn.
Đây là đường mà ông nội đã nhắc đến trên điện thoại.
Tôi đăng nhiều weibo như vậy, có ba, mẹ, Phương Viện, Triệu Vân Tễ, ba mẹ nuôi, thậm chí là cả những tên côn đồ chặn đường tôi, duy chỉ có không có ông.
Điều tôi chờ đợi chính là lời tuyên bố và sự lựa chọn của ông.
Bấm vào bài đăng trên weibo, thấy ba tôi đã nhanh chóng bình luận.
Phương Bách Chính của Tập đoàn Phương thị:
"Ba, ba lại nói đùa, Đàn Đàn đương nhiên là thiên kim của Phương gia.”
Ông nội không trả lời ba, ngược lại có không ít cư dân mạng đã nhắc nhở ông về những gì ông đã nói.
Người mà ông nội cử đến đón tôi đã đến, tôi bước ra khỏi căn nhà thuê và tình cờ gặp phải ba mẹ tôi.
Vài ngày không gặp, trạng thái tinh thần của bọn họ nhìn rất kém cỏi, không biết là đang lo lắng cho Phương Viện, hay là tức giận chuyện tôi làm.
“Đàn Đàn, mẹ muốn nói chuyện với con, được không? "
Mẹ nhìn thoáng qua người ông nội phái tới, hạ giọng nói.
Bà đang cố kỵ.
Cố kỵ trên người tôi có thể sẽ có giám sát, cũng cố kỵ ông nội.
“Mẹ, con cũng rất muốn tâm sự với mẹ, nhưng ông nội muốn gặp con, con không thể để ông chờ mãi được.”
Mẹ nhíu mày.
"Mẹ chỉ nói vài câu, làm chậm trễ con vài phút, cũng không được sao?"
“Mẹ, mẹ thấy rõ rồi đấy, con gái bảo bối của mẹ là Phương Viện, con là Diệp Đàn, người mẹ ghét nhất, không muốn gặp nhất là Diệp Đàn."
Tôi nhắc nhở.
“Thời gian không còn sớm, con nên đi rồi, nếu như mẹ thật sự muốn gặp con, có thể đến chỗ ông nội tìm con, nhưng mà con nghĩ, sẽ không có ngày này.”
Tôi đi ngang qua bà, mẹ theo bản năng đưa tay, muốn túm lấy tôi, nhưng bị người của ông nội rất nhanh ngăn cách.
“Diệp Đàn!”
Bà gọi tôi từ phía sau.
"Ta là mẹ con, là mẹ ruột của con!"
Tôi không quay đầu lại.
“Diệp Đàn, cho tới bây giờ, ta đối với con mới là bước đầu công nhận, con chỉ có thời gian năm tháng, muốn được ta hoàn toàn công nhận, phải xem năng lực của con.”
Ba giờ sau, tôi gặp được người cầm quyền Phương gia, ông nội của tôi.
Đây là một lão nhân đầu đầy tóc bạc, ánh mắt đυ.c ngầu lại sắc bén khôn khéo.
Ông cũng không phải là người sáng lập tập đoàn Phương thị, nhưng tập đoàn Phương thị là ở trong tay ông được cải tử hồi sinh.
Tôi đã thử tìm hiểu ông qua internet, khen chê không đồng nhất, sau khi xem qua, tôi lựa chọn tin tưởng phán đoán của mình sau khi tiếp xúc.
“Ông nội, năm tháng sau, con sẽ cho ông một đáp án vừa lòng."
Đây là câu trả lời của tôi.
Sự công nhận ban đầu chỉ là khởi đầu, nhưng tôi có niềm tin vào bản thân.
“Tốt, vậy hãy để cho ông nội nhìn thấy tiềm lực của con.”
Ông nội quay đầu bảo người sắp xếp phòng cho tôi.
Trong vòng một tuần, tôi thay đổi chuyên ngành đại học, đổi thành quản lý tài chính.
Cũng đổi tên, Phương Diệp Đàn.
Ngoài ra, dưới sự sắp xếp của ông nội, năm tháng kế tiếp, tôi sẽ đi theo bên cạnh ông, tiếp nhận sự sắp xếp của ông.
Ông mời giáo viên nổi tiếng trong ngành, sắp xếp cho tôi một loạt các khóa học xã giao lễ nghi.
Ông đưa tôi đến công ty, dẫn tôi đi xử lý các loại chuyện.
Ông nói:
"Diệp Đàn, tháng đầu tiên ta sẽ dẫn con theo, hai tháng sau, ta sẽ an bài cho con một chức vụ, mỗi tuần, con chỉ có năm lần cơ hội thỉnh giáo, hai tháng cuối, ta sẽ nghiệm thu thành quả."
Tôi hiểu dụng ý của ông, cho nên tôi không muốn lãng phí một phút một giây nào cả.