Phương Viện mất tích, chỉ để lại một bức thư tuyệt mệnh, cô ta cứ như vậy bốc hơi khỏi cuộc sống này.
Khi tôi biết chuyện này, tôi đã bị Triệu Vân Tễ tát một cái.
“Là cô hại chết Viện Viện!”
Một cái tát này không có bất kỳ chút kiềm chế lực nào, tôi chật vật quỳ rạp trên mặt đất, tầm mắt mơ hồ, cảm nhận từng đợt ù tai.
“Vân Tễ, trước tiên tìm được A Viện quan trọng hơn, đứa trẻ ngốc nghếch, mong là đừng làm chuyện ngu ngốc gì.”
Tôi nghe thấy giọng nói lo lắng của mẹ, ngẩng đầu lên, tầm nhìn mơ hồ, nhìn bà bước nhanh về phía Triệu Vân Tễ, coi tôi như là không khí.
“Được, khi về tôi sẽ tính sổ với cô.”
Hai người cùng nhau rời đi.
Tôi nằm trên mặt đất hồi lâu, cái lạnh xuyên thấu qua quần áo, thẩm thấu tứ chi. Trong lúc nhất thời làm cho tôi phân không rõ, là đất quá lạnh, hay là tâm quá lạnh.
Ba ngày trước, bọn họ đuổi Phương Viện đi, mẹ ôm tôi, vẻ mặt áy náy xin lỗi.
Ba ngày sau, một lá thư tuyệt mệnh của Phương Viện, khiến tôi từ người bị hại biến thành tội nhân.
Tôi và Phương Viện đã bắt đầu dây dưa từ mười tám năm trước.
Mười tám năm trước trong một lần sơ sẩy, hai đứa trẻ đã bị ôm nhầm, tôi từ một thiên kim tiểu thư tập đoàn Phương thị, biến thành một đứa trẻ trong gia đình bình thường.
Mà Phương Viện trở thành thiên kim duy nhất của tập đoàn Phương thị được hàng nghìn người sủng ái.
Mười tuổi, sau một cuộc kiểm tra y tế, ba mẹ tôi phát hiện ra tôi không phải là con gái ruột của họ.
Tất cả tình yêu đã bị lấy lại và tôi trở thành kẻ gϊếŧ người khiến họ mất đi con gái ruột của mình.
Bởi vì không thể vứt bỏ, bọn họ vẫn giữ tôi lại.
Cũng chính là từ lúc đó trở đi, tôi học được ngụy trang lấy lòng, chỉ vì muốn ít bị đánh đi một trận, có thể ăn một bữa cơm.
Đến mười bảy tuổi, Phương gia mới phát hiện Phương Viện không phải là con gái ruột, sau một phen tìm kiếm, bọn họ đã tìm được tôi.
Tôi nhớ ngày đó, ba mẹ ruột của tôi khóc lóc đến gặp tôi.
Mẹ ruột tôi ôm tôi, vuốt ve những vết chai thật dày trên tay tôi, khóc đến thở không ra hơi.
Bọn họ nói xin lỗi, bọn họ tới chậm, làm cho tôi phải chịu khổ.
Ngày hôm đó, tôi rất vui mừng và cảm thấy như mình đang mơ.
Chờ đến khi được đón đến Phương gia, tôi mới biết được Phương Viện, cũng chính là đứa bé từ nhỏ cùng tôi bị ôm nhầm, vẫn chưa được đưa về.
Mẹ tôi căng thẳng nắm lấy tay tôi.
“Đàn Đàn, con yên tâm, A Viện sẽ không cướp bất cứ thứ gì của con, trong lòng chúng ta, con vĩnh viễn là duy nhất, mặc kệ xảy ra chuyện gì, trái tim chúng ta đều nghiêng về phía con.”
Bà nói rất rõ ràng, nước mắt lúc trước cũng không có làm bộ.
Vì thế tôi tin.
Sau đó, bà và ba quả thật đã làm được điều đó.
Ngày đầu tiên họ đưa cho tôi vài tấm thẻ, con số trong thẻ là hàng chục triệu.
Ngày hôm sau mẹ đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói, tôi bị suy dinh dưỡng, quá gầy yếu.
Bà ở bệnh viện ôm tôi khóc một trận.
Ngày thứ ba, các loại thuốc bổ đắt tiền được bưng tới trước mặt tôi, Phương Viện làm nũng muốn, nhưng bị mẹ cự tuyệt.
Nhìn ánh mắt Phương Viện mang theo hận ý cùng không cam lòng nhìn về phía tôi, tôi thừa nhận, trong lòng tôi hiện lên kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ.
Ngày thứ tư, mẹ dẫn tôi ra ngoài dạo phố mua quần áo, chỉ vì tôi do dự trầm mặc, mẹ cự tuyệt Phương Viện muốn đi cùng ra ngoài.
Ngày thứ năm, ba nói, tháng sau tổ chức một bữa tiệc, đem thân phận của tôi nói cho mọi người biết.
Phương Viện trực tiếp buông đũa xuống rời đi, mẹ nhìn thoáng qua vị trí của cô ta, cái gì cũng không nói, gắp cho tôi một đũa cà tím.
Ba mẹ ruột của tôi thoạt nhìn là thật sự đem tôi đặt ở vị trí thứ nhất nhiều lần lạnh nhạt bảo bối của bọn họ.
Cho đến khi tôi vô tình phát hiện, ngày đón tôi trở về, ba tôi đã chia cho Phương Viện 1% trong số 5% cổ phần duy nhất ông có.
Mỗi một lần vì tôi mà lạnh nhạt với Phương Viện, ở sau lưng, bọn họ đã bồi thường cho cô ta vô số.
Trang sức châu báu, cùng với dỗ ngủ cả đêm.
Đêm Phương Viện rời khỏi Phương gia, ba và mẹ lấy cớ có việc rời đi, ra ngoài tìm cô ta cả một buổi tối.
Sáng sớm, bọn họ ngồi trong quán ăn sáng, tựa như một nhà ba người.
Tại sao tôi lại vô tình phát hiện ra tất cả những điều này ư?
Đương nhiên là Phương Viện vắt hết óc dẫn dắt.
Tôi không biết những người khác sẽ làm gì khi họ gặp phải tình huống này.
Nhưng tôi rất khao khát tình yêu gia đình như thế này, dù nó không hoàn hảo.
Tôi nghĩ, ít nhất tình cảm của mẹ và ba đối với tôi là thật, chỉ là giữa tôi và Phương Viện khó có thể lấy hay bỏ.
Vì thế tôi làm bộ như không biết.
“Diệp Đàn, cô thật là đáng thương và buồn cười. "
Phương Viện ở sau lưng cười châm chọc.