Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tính Xấu Quyển Dưỡng

Chương 98: Hung dữ, muốn giận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm nay tâm trạng Hề Nịnh không quá tốt, bởi vì cô luôn suy nghĩ vì sao Lạc Yếm lại đi hộp đêm.

Buổi sáng Lạc Yếm không có tới trường, cho nên Hề Nịnh cùng Từ Gia Tuệ đến nhà ăn ăn cơm.

Lúc vừa vào học, cô cảm thấy đồ ăn ở nhà ăn không tệ lắm, lại có thể ăn thêm cơm miễn phí.

Nhưng hiện tại, dường như được Lạc Yếm dưỡng miệng, đồ ăn ở trong miệng như đang nhai sáp, động chưa được mấy đũa liền không ăn được nữa.

Từ Gia Tuệ nhìn cô cơ hồ không nhúc nhích đôi đũa, mờ mịt hỏi: “Sao vậy, cậu ăn no rồi?”

Hề Nịnh rầu rĩ không vui gật đầu.

Từ Gia Tuệ quan sát sắc mặt của cô, cẩn thận hỏi: “Tâm trạng không tốt?”

Hề Nịnh nghĩ, gật đầu, là có chút không tốt.

“Tâm trạng không tốt cũng không thể không ăn cơm, buổi chiều sẽ đói bụng.” Từ Gia Tuệ đem chiếc đũa nhét vào trong tay của cô, “Ăn thêm một chút nữa đi, món này cậu cũng chưa ăn.”

Hề Nịnh cúi đầu miễn cưỡng ăn một miếng cơm, sau đó buông đũa xuống, “Tớ ăn không ngon miệng.”

Từ Gia Tuệ thấy đồ ăn căn bản vẫn còn nguyên, cắn chiếc đũa nói: “Thừa nhiều như vậy, đáng tiếc.”

Hề Nịnh đem khay đồ ăn của mình đẩy về phía cô nàng, chỉ vào hai món trong đó, nói: “Hai món này tớ chưa ăn, cậu ăn đi, lãng phí thật sự đáng tiếc.”

Trước kia Hề Nịnh ăn cơm, không thích để thừa đồ ăn, bởi vì phải lấp đầy bụng, buổi chiều mới có sức học.

Nhưng hôm nay cô không có cảm giác muốn ăn.

Từ Gia Tuệ thấy thế, không khách khí cầm đũa gắp hai miếng thịt, “Tớ ăn nha, cậu có muốn đi căn tin mua chút bánh mì không? Nếu không buổi chiều sẽ đói bụng.”

Hề Nịnh chống cằm, gật đầu.

Đối với cô mà nói, hiện tại có đói bụng hay không cũng không quan trọng, đêm qua Lạc Yếm vì sao đóng sầm cửa mới quan trọng nhất.

Là bởi vì cô không cho anh vào phòng, tức giận bị anh sờ soạng ở trên xe, hay là do nguyên nhân khác?

Hề Nịnh không hiểu, mất tập trung một lúc, cô thở dài một hơi.

Nhưng chuyện của Lạc Yếm làm cô rối rắm như thế nào thì tiết học buổi chiều Hề Nịnh vẫn nghe giảng rất nghiêm túc.

Cô rất lý trí, thay vì suy nghĩ đến những vấn đề cô không hiểu, không bằng đem sức lực nghiêm túc hoc tập.

Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Hề Nịnh đeo cặp sách đi ra ngoài cổng trường, tài xế đã sớm dừng xe ở ven đường.

Chờ khi cô mở cửa xe, đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị ánh mắt đối diện làm Hề Nịnh sửng sốt.

Lạc Yếm ngồi trong xe, nghiêng đầu nhìn cô phát ngốc, “Lên xe.”

Hề Nịnh cầm dây đeo cặp sách, khom lưng chui vào trong xe.

Tài xế khởi động xe, Hề Nịnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa kính quan sát Lạc Yếm.

Sao anh lại ở chỗ này?

Lúc Hề Nịnh bí mật đến tòa dạy học lớp 12 đi bộ một vòng, Lạc Yếm rõ ràng không tới trường.

Là đến đón cô sao?

Cô gái cho rằng tầm nhìn của mình bị che khuất sẽ không bị phát hiện, nhưng thực tế Lạc Yếm đã sớm nhận ra.

Anh không phát ra tiếng động cong môi, một mớ cảm xúc hôm nay dường như được giải cứu trên người cô.

“Em nhìn lén anh.” Lạc Yếm quay đầu nhìn về phía cô, hơi nâng cằm chắc chắn nói.

“A, không.....” Hề Nịnh hoảng loạn nhìn tài xế trước mặt, ủy khuất trừng anh một cái.

Lạc Yếm đọc hiểu ánh mắt của cô, ở trước mặt tài xế nói vớ vẩn cái gì đâu.

Trong lòng anh có chút ngứa, rất muốn đem tấm vách ngăn lên, ôm Hề Nịnh vào trong lòng ngực.

Nhưng dù sao tài xế ngồi ở phía trước, thường xuyên đem tấm vách ngăn lên sẽ làm người ta hoài nghi, cho nên Lạc Yếm nhịn xuống.

Anh tùy ý thay đổi dáng ngồi, lười nhác dựa vào ghế nhìn về phía Hề Nịnh, hỏi: “Em không có gì muốn hỏi anh sao?”

Hề Nịnh chớp chớp mắt, liếc nhìn anh một cái lại nhanh chóng đem tầm mắt chuyển qua ngoài cửa sổ, khẩu thị tâm phi nói, “Không có.”

Lạc Yếm duỗi tay túm đuôi tóc cô, tuy rằng không đau nhưng Hề Nịnh vẫn theo lực đạo của anh ngẩng đầu.

“Anh làm gì vậy?” Hề Nịnh hung dữ, sắp nổi giận.

Lạc Yếm chọc vào gương mặt đang hầm hừ của cô một cái, cười nói: “Tối qua qua là sinh nhật Dư Hòe Tinh, nên anh mới đi ra ngoài, một ly rượu cũng chưa chạm vào, cũng không có chơi loạn.”

Biểu tình của Hề Nịnh cứng đờ, sao anh lại nhìn ra suy nghĩ của cô?

Trên mặt cô có viết chữ sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »