Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tính Xấu Quyển Dưỡng

Chương 89: Nếu chị còn sống thì tốt rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Hề Nịnh tới nghĩa trang, Hề Nguyên Vận còn chưa tới.

Cô ôm hoa, dọc theo đường đi, rất nhanh đến trước bia mộ của mẹ.

Thời tiết hôm nay không tồi, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tán cây chiếu xuống bia mộ của mẹ, giống như trên bầu trời rơi xuống một ngôi sao màu vàng.

Hề Nịnh ngồi xổm xuống, đem mấy bông hoa bách hợp đã khô đặt ở đây lấy ra, đặt lên đó một bó hoa mới.

Cô từ trong túi lấy ra khăn ướt, lạu sạch sẽ bia mộ của mẹ từ trên xuống dưới, sau đó lại dùng khăn giấy lau lại một lần.

Cô ngồi xổm xuống trước một của mẹ, nhìn chằm chằm ảnh chụp mẹ cười ôn hòa, điềm tĩnh, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Mẹ, thực xin lỗi.”

Trên ảnh chụp tầm mắt người phụ nữa đang nhìn về phía trước, giống như đang nhìn cô.

Hề Nịnh tiếp tục nói: “Con với Lạc Yếm ở bên nhau, chính là người anh trai cùng cha khác mẹ kia, con biết chuyện này nếu như bị người khác phát hiện, khả năng nói con là kẻ điên, có lẽ mẹ cũng sẽ cho rằng như vậy, nhưng......”

“Con thật sự muốn cùng anh ấy luôn ở bên nhau.”

Tim Hề Nịnh đập rất nhanh, cho dù đã nói với người mẹ đã qua đời về chuyện của cô cùng Lạc Yếm, tim cô vẫn khẩn trương đập nhanh.

“Anh ấy trông có chút hung dữ giống cha, tính cách không tốt lắm, nhưng đối với con rất dịu dàng, hơn nữa ngay cả khi cơ thể anh ấy không được khỏe, anh ấy cũng không nghĩ đến việc làm con tổn thương.”

Hề Nịnh mím môi, thật ra cô còn một ngàn lời muốn nói, nhưng không nói nên lời.

Cô rất rõ ràng biết nếu quan hệ của mình cùng Lạc Yếm bị lộ, trên thế giới này sẽ có bao nhiêu người ghê tởm phản đối, sẽ có bao nhiêu ngươi dùng ánh mắt chỉ trỏ bọn họ.

Cho nên, cô chưa từng muốn công khai mối quan hệ của hai người, có thể ở trước mặt mẹ đem chuyện này nói ra, đã là dũng khí lớn nhất của cô.

Hề Nịnh ở trước mộ ngồi xổm một lúc, thẳng đến khi chân sắp tê rần, mới chậm rãi đứng dậy sửa sang làn váy.

Trùng hợp, lúc này Hề Nguyên Vận cùng Kiều Ôn Lương tới.

Trên tay Hề Nguyên Vận cũng cầm một bó hoa, nhìn thấy Hề Nịnh thì vẫy tay với cô.

“Dì nhỏ, chú nhỏ.” Hề Nịnh cười cùng bọn họ chào hỏi.

Kiều Ôn Lương gật đầu, hỏi: “Trong khoảng thời gian này có khỏe không?”

Hề Nịnh biết chú muốn hỏi mình ở nhà mới có bị bắt nạt hay không, nói: “Khá tốt ạ, người trong nhà đối xử với cháu cũng không tệ lắm.”

Hề Nguyên Vận lôi kéo cánh tay của cô, đanh giá từ trên xuống dưới, vừa lòng gật đầu: “Nhìn sắc mặt tốt hơn không ít, như vậy dì yên tâm rồi.”

“Trong nhà có đầu bếp nấu theo khẩu vị cho cháu, cảm giác mập lên không ít.” Hề Nịnh nhéo khuôn mặt mềm mại, nói.

Hề Nguyên Vận khẽ nhướng mày, nói: “Trước kia con gầy đến mức gần như suy dinh dưỡng, tốt hơn hết là tăng cân thêm một chút, cả người thoạt nhìn rất có tinh thần.”

Dì đem bó hoa đặt trước bia mộ, nhìn cô nói: “Cùng nhau ăn cơm trưa đi, Kiều Dương mấy tháng không gặp cháy, nó rất nhớ cháu.”

Hề Nịnh gật đầu, đồng ý.

Cuối cùng Hề Nguyên Vận ở trước bia một chị gái mình nói rất nhiều lời, từ chuyện cha Nịnh Nịnh tới, Nịnh Nịnh trở nên xinh đẹp, chuyện gì cũng nói ra.

Dì nhìn ảnh chụp bia mộ, thở dài nói: “Nếu chị còn sống thì tốt rồi.”

Có thể nhìn thấy Nịnh Nịnh trổ mã thành cô gái xinh đẹp, cũng có thể chờ được người đàn ông chưa từng gặp lại cả cuộc đời.

Sau khi quét sạch ngôi mộ, Hề Nịnh đi theo dì nhỏ cùng chú nhỏ rời khỏi nghĩa trang.

Chờ thân ảnh bọn họ hoàn toàn biến mất ở lối vào nghĩa trang, Lạc Văn Mậu đứng ở chỗ tối mới cầm lấy bó hoa, dọc theo lối nhỏ bọn họ vừa đi, từng bước một đi tới.
« Chương TrướcChương Tiếp »