Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tính Xấu Quyển Dưỡng

Chương 88: Tôi...Đi gặp cô ấy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hề Nhan sau khi qua đời có để lại một đứa con gái, chuyện này năm nay Lạc Văn Mậu mới tra được tin tức, đối với ngày giỗ của bà, đương nhiên ông cũng không biết rõ.

Gia tộc của Lạc Văn Mậu tuy giàu có, nhưng vị trí của cha mẹ Hề Nhan bên kia cũng không tồi.

Chỉ là tính cách đôi vợ chồng này bướng bỉnh, kiểm soát con cái rất mạnh, với Hề Nhan, khăng khăng muốn sinh con gái không rõ cha đứa bé là ai, nên cùng bọn họ cắt đứt quan hệ. Một người là Hề Nguyên Vận, kháng cự cuộc hôn nhân cha mẹ an bài, tự chủ kết hôn với một người đàn ông có tính cách ôn hòa nhưng bối cảnh rất bình thường, cũng làm cha mẹ đối với gia đình cô ấy ít khi chiếu cố.

Chỉ còn lại người con trai cả Hề Hạo, nghe theo cha mẹ làm công chức nhà nước, theo con đường cha mẹ trải sẵn, anh ta thuận lợi đi đến địa vị tương đối vững chắc.

Lạc Văn Mậu suy đoán, việc điều tra Hề Nhanh trong nhiều năm qua của mình thất bại, hơn phân nửa là do cái tên Hề Hạo nghe theo ý kiến cha mẹ, đem toàn bộ tin tức của Hề Nhanh che giấu.

Mà nay năm tin tức và thân phận về Hề Nịnh được hắn điều tra ra, hơn phân nửa cũng là do địa vị của Hề Hạo làm cha mẹ anh ta không thể không dao động, tư tiện quyết định.

Xét cho cùng, dựa theo việc Hề Nịnh ăn nhờ ở đậu nhà Hề Nguyên Vận sinh sống mười mấy năm, mà ông bà ngoại chưa từng ra mặt là có thể nhìn ra, đôi vợ chồng kia vẫn không thừa nhận Hề Nịnh là cháu ngoại của bọn họ.

Đầu ngón tay Lạc Văn Mậu gõ hai cái lên bàn, gọi điện thoại cho thư ký của công ty: “Cuộc họp sáng nay hoãn lại xuống buổi chiều, tôi có chút việc, sẽ đến muộn.”

Ngay khi thư ký đáng thương vừa mới đáp lại, chưa kịp nói câu thứ hai, Lạc Văn Mậu liền cúp điện thoại.

“Giúp tôi tra một chút Hề Nhan được chôn ở đâu…..Tôi đến gặp cô ấy.”

Giọng nói Lạc Văn Mậu có chút thấp, lông mi cụp xuống che khuất sự dao động dưới đáy mắt.

Chùa Ký có chút lo lắng nhìn thoáng qua Lạc Yếm ở bên cạnh, trước mặt đại thiếu gia nói muốn đi thăm mộ người yêu cũ.

Này.....

Lạc Yếm bắt gặp ánh mắt của Chùa Ký, mím môi, cuối cùng không nói gì, xoay người rời đi.

Lạc Văn Mậu nhìn bóng lưng anh rời đi, lông mi run rẩy, giữa môi mỏng truyền ra một tiếng thở dài.

Thật ra, giữa tình yêu, hận thù của cha mẹ, cuối cùng hai bên đều trở thành đống tro tàn không thể nắm bắt, một người bị mắc kẹt ở một chỗ không cứu rỗi được.

Mà hai đứa nhỏ này, dù sao cũng vô tội.

Lạc Văn Mậu nhắm mắt, nhanh chóng thu liễm cảm xúc, đi lên thay quần áo.

Gặp lại Hề Nhan sau mười mấy năm, Lạc Văn Mậu mặc một bộ đồ màu đen rất sang trọng, cà vạt màu xanh biển sọc bạc. Ông cạo sạch râu, đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền tiến mức có thể mua được một căn phòng.

Cuối cùng, động tác của ông dừng lại, tháo chiếc đồng hồ kia ra, ở tủ đầu giường lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong là một chiếc đồng hồ da màu trắng đã cũ, bây giờ cũng chỉ có giá vài trăm tệ.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Lạc Văn Mậu không đi đến nghĩa trang mà Chùa Ký tra được, mà mở miệng nói với tài xế: “Tới cửa hàng bán hoa.”

Tài xế chở ông tới một cửa hàng hoa danh tiếng rất tốt, khí chất Lạc Văn Mậu vừa thấy đã không phải người thường, ông chủ cửa hàng hoa đặc biệt nhiệt tình hỏi ông muốn mua cái gì.

Ánh mắt Lạc Văn Mậu bình đạm đảo qua đám hoa sặc sỡ, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Một bó hoa bách hợp, đóng gói trang nhã một chút.”

Ông chủ cửa hàng bán hoa lập tức nhanh nhẹn đi gói bó hoa, trong miệng còn nói chuyện vô cùng quen thuộc, “Thật trùng hợp, buổi sáng mới có một cô gái nhỏ đến đây mua hoa bách hợp nói muốn tặng cho mẹ, tiên sinh cũng tặng cho người yêu phải không?”

Tầm mắt Lạc Văn Mậu dao động một chút, nghĩ tới chính mình đã từng tạo tổn thương cho Hề Nhan, môi mỏng khẽ mở, nói: “Không phải, tôi đang theo đuổi cô ấy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »