Chương 89: Ngày giỗ

Bản thân Lạc Yếm cũng chưa từng nghĩ đến thi đại học A, trước nay chưa từng suy xét, anh rũ mắt nhìn đôi mắt sáng lấp lánh giống như chứa đựng đầy ngôi sao của cô gái, hỏi: “Em muốn thi vào đại học A?”

Hề Nịnh liên tục gật đầu, “Em sẽ suy xét ba trường hàng đầu trong nước, nhưng đại học A là sự lựa chọn tốt nhất, nếu anh vào đại học A, em nhất định sẽ đi theo anh.”

Lạc Yếm không nói chuyện, Hề Nịnh tiếp tục đếm đầu ngón tay: “Anh học năm ba em vừa lúc năm nhất, chúng ta có thể học chung ở trường học hai năm, nói không trừng đại học A không hạn chế sinh viên thuê nhà bên ngoài, chúng ta còn có thể ở chung một chỗ….”

Nói đến phía sau, giọng nói Hề Nịnh nhỏ hơn chút, “Đương nhiên, ngủ phòng riêng.”

Trong đầu Lạc Yếm rất tự nhiên tưởng tượng theo lời Hề Nịnh nói, rời khỏi căn nhà này ở bên ngoài sống chung với Hề Nịnh, đó dường như cũng là việc anh muốn làm.

Anh thi đếm ngực từ dưới lên, lại lưu ban một năm, sống cà lơ phất phơ thời gian dài như vậy, thật ra bởi vì không có phương hướng cho tương lai.

Trước kia anh không rõ chính mình thi đậu đại học có lợi ích gì, trọng tâm là Lạc Văn Mậu sẽ không tha cho anh dù ở nhà hay ở bên ngoài.

Khi mẹ anh bởi vì bệnh tâm thần tự sát chết, cha anh còn đang tìm kiếm cái gọi là ‘ tình yêu đích thực ’, Lạc Yếm không thể tha thứ cho cha mình.

Sau khi anh biết được người phụ nữa Lạc Văn Mậu tìm bởi vì bệnh trầm cảm tự sát chết, trong lòng anh cười lớn nói Lạc Văn Mậu xứng đáng.

Không bảo vệ tốt gia đình của mình, lại mất đi cái gọi là ‘ tình yêu đích thực ’, chỉ còn lại đứa con trai do người phụ nữ ông không thích sinh ra, cùng với người con gái diện mạo tương tự với ‘ tình yêu đích thực ’ của ông.

Anh cùng Hề Nịnh tồn tại, chính là thời thời khắc khắc nhắc nhở Lạc Văn Mậu, chính mình làm sai chuyện gì.

Lúc trước Lạc Yếm biết được Hề Nịnh là em gái của mình, còn cố tình tiếp cận cô, quan hệ thể xác với cô, thật ra cũng có một loại tâm lý trả thù.

Chỉ là sau này anh tự làm bậy mà không thể sống, dẫn tới rơi xuống cái đầm lầy tên Hề Nịnh này, càng giãy giụa hãm càng sâu, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình hoàn toàn thua trên người cô.

Lạc Yếm thu hồi suy nghĩ, đối với tương lại theo lời nói của Hề Nịnh có chút khát khao.

“Đã biết, anh thử xem.” Anh nói.

Chờ sau khi Lạc Yếm về phòng, Hề Nịnh đem toàn bộ bài tập còn lại làm xong, lúc xong đã là 11 giờ rưỡi tối, rửa mặt đánh răng, trở lại giường nhìn lịch trên điện thoại.

Thứ tư tuần sau, ngày giỗ của mẹ cô.

Hề Nịnh nằm ở trên giường, không biết lần này cần phải đối mặt với mẹ cô như thế nào.

Cùng bà nói, chính mình đã trở về với cha, còn có anh trai? Nếu mẹ biết cô cùng anh trai ở bên nhau, sẽ có bao nhiêu thất vọng.

Mặc dù Hề Nịnh đã tiến một bước về phía Lạc Yếm, nhưng cô biết, tình cảm của cô cùng Lạc Yếm, sẽ bị cả thế giới phản đối.

Cảm xúc tiêu cực làm Hề Nịnh có chút buồn bực, cô đem mặt vùi vào chăn, nhắm mắt lại vừa không muốn vừa suy nghĩ.

Vào ngày giỗ mẹ cô, không có bạn bè thân thích nào đến thăm mộ, ông bà ngoại cô càng không muốn nhìn đứa con gái tự tử chết này.

Chỉ có cô cùng dì nhỏ, chú nhỏ, lúc thứ ba gọi điện hỏi cô khi nào qua.

Hề Nịnh nghĩ nghĩ nói: “Buổi sáng con sẽ đến, phải xin nghỉ với giáo viên.”

Hề Nguyên Vận đương nhiên đáp ứng, nói: “Chúng ta buổi sáng cũng qua.”

Chuyện này cứ như vậy được định đoạt xong.

Hề Nịnh xin nghỉ thực rất dễ dàng được thông qua, chủ nhiệm lớp viết tình huống trong nhà cô, một ngày đặc biệt như vậy, đương nhiên cho cô nghỉ phép.

Buổi sáng thứ tư, Hề Nịnh dậy sớm, sau khi dọn dẹp phòng sạch sẽ, cô tới tủ tìm một chiếc váy trắng tương đối đơn giản cùng một chiếc áo khoác len màu nhạt, sau đó chào hỏi với Chùa Ký, một mình ngồi xe đi đến cửa hàng hoa, mua một bó hoa bách hợp mẹ cô yêu thích nhất.

Chờ Lạc Yếm rời giường xuống lầu ăn cơm sáng, nhận được tin tức Hề Nịnh đã đi rồi.

Lạc Yếm nhíu mày, hỏi: “Em ấy đi sớm như vậy làm gì?”

Chùa Ký nhìn mắt sắc mặt của anh, thấp giọng nói: “Hình như là ngày giỗ của mẹ cô ấy.”

Lần này, ngay cả động tác Lạc Văn Mậu đang ăn bữa sáng cũng dừng lại.

Ông ngước mắt, lặp lại hai chữ kia, “Ngày giỗ?”