Chương 77: Cha thích xen vào việc của người khác như vậy?



Trong một tuần tiếp theo, Lạc Văn Mậu đều ở nhà, giữa Hề Nịnh cùng Lạc Yếm vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần.

Ngay từ đầu cô cho rằng Lạc Yếm giận, muốn cùng cô chiến tranh lạnh.

Ai biết buổi sáng khi ăn cơm, Lạc Yếm còn giúp cô bóc vỏ một quả trứng gà, không chỉ cô ngây ngốc, ngay cả Lạc Văn Mậu cũng dừng đũa lại.

“Suy nghĩ cái gì, ăn đi.” Biểu tình của Lạc Yếm không có gì biến hóa, giống như bóc vỏ trứng gà chỉ là thuận tay, cũng không phải là một hành động đặc biệt.

Hề Nịnh cắn một miếng trứng, vui vẻ đến mức quơ quơ chân.

Không chờ cô ăn xong trứng gà, cái chân dưới bàn lắc lư đã bị kẹp lại.

Hề Nịnh:?

Cô ăn quả trứng gà trong miệng, má phồng lên không dám tin ngẩng đầu, học sinh tiểu học sao! Kẹp chân con gái!

Cha còn đang ở đây!

Nhưng Lạc Yếm căn bản không nhìn cô, thong thả ung dung ăn bánh mì phết mứt trái cây, cúi đầu cắn một miếng.

Quá ngọt, Lạc Yếm nhẹ nhàng nhíu mày.

Hai tay Hề Nịnh đặt ở trên bàn, liều mạng dùng sức muốn đem chân rút về, nhưng chân Lạc Yếm giống như đá, cô sống chết cũng không thể thoát được.

Cuối cùng Hề Nịnh kiệt sức thở dốc.

Lạc Văn Mậu nhận ra cô đứng ngồi không yên, đưa mắt nhìn sang, “Cơ thể không thoải mái?”

Hề Nịnh sợ tới mức dựng cả lông tơ trên người, vội vàng nói: “Không có, con khá tốt.”

Nói xong, cô cúi đầu thành thật ăn cơm, động tác giãy giụa ở dưới bàn cũng không dám quá lớn.

Lạc Yếm nhếch môi, cảm xúc áp chế một đêm, hiện tại lại vui vẻ.

“Thứ bảy này hẹn bác sĩ cho con, đến lúc đó con đến khám.”

Không chờ Lạc Yếm vui vẻ lâu lắm, âm thanh của Lạc Văn Mậu liền cắt ngang mờ ám giữa hai người.

Sắc mặt Lạc Yếm dùng mắt thường cũng có thể thấy được lạnh xuống, “Không cần.”

Sắc mặt Lạc Văn Mậu so với anh lạnh hơn, “Không cần? Lúc trước con ở trường học làm cái gì tự trong lòng con biết rõ.”

Trong lòng Hề Nịnh run lên, trộm giương mắt nhìn.

Lạc Yếm nửa rũ con mắt nhìn mặt bàn, mặt vô biểu tình lặp lại một lần nữa, “Không cần.”

Đôi chân đang kiềm chế buông lỏng, Lạc Yếm đem nửa miếng bánh vì bởi vì mứt trái cây quá ngọt không thể ăn lên đĩa, đứng dậy rời đi.

Lạc Văn Mậu uống một ngụm cà phê, nói: “Cha không cùng con thương lượng, con không có quyền lựa chọn có đi hay không.”

Lời kia của ông vừa thốt ra, Hề Nịnh liền biết có gì đó không ổn.

Quả nhiên bước chân của Lạc Yếm dừng lại, anh xoay người nhìn Lạc Văn Mậu, nói: “Cha cứ thích xen vào việc của người khác như vậy?”

‘ phanh ’ một tiếng, Lạc Văn Mậu ném mạnh ky cà phê xuống mặt bàn, cà phê trong ly văng tung tóe xung quanh, ở trên mặt bàn lưu lại một vết bẩn.

“Cha nói, không phải đang cùng con thương lượng.” Ngữ khí Lạc Văn Mậu lạnh lẽo phảng phất trộn lẫn vụn băng, giống như lưỡi dao sắc bén, nhẫn tâm quét qua vừa lạnh vừa đau.

Lạc Yếm trầm mặc nhìn ông một cái, cuối cùng không nói gì xoay người rời đi.

Hề Nịnh lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng cha con cãi nhau, cũng không biết phải làm gì, vội vàng ăn xong bữa sáng, sau đó nhìn sắc mặt Lạc Văn Mậu, nói: “Cha, con lên lầu lấy cặp sách chuẩn bị đến trường học.”

Lạc Văn Mậu xoa lông mày, nghĩ đến lời nói của Lạc Yếm sắc mặt vẫn còn có chút khó coi, tùy ý gật đầu nói: “Đi đi.”

Thời điểm Hề Nịnh lên lầu, Lạc Yếm đã thay quần áo, đeo một chiếc cặp sách màu trắng đen đi ra.

“Hôm nay anh không đến trường, em ngồi xe tài xế đi học, chú ý an toàn.” Lạc Yếm xoa đầu Hề Nịnh, nói.

“Anh đi đâu?” Hề Nịnh vội vàng nắm lấy vạt áo của anh, nâng đôi mắt có chút lo lắng nhìn anh.

“Giải sầu, em đi học thật tốt, được không? Ngoan.”

Bởi vì hành lang có cameras, Lạc Yếm không làm động tác thân mật quá mức với Hề Nịnh, chỉ nhéo gương mặt của cô.

Sau khi Lạc Yếm rời đi, biến mất suốt một tuần.