Tuy rằng ngày đó ánh sáng trong ngõ nhỏ tối tăm, nhưng gương mặt của chàng trai kia vẫn in sâu trong đầu Hề Nịnh.
Làn da có chút trắng bệch ốm yếu, con ngươi đen nhánh đến mức không nhìn thấy ánh sáng.
Dưới mắt phải có một nốt ruồi trông giống như vết rách, lạnh lùng nhiều thêm một phần yêu dã.
Là loại vô cùng đẹp trai, phảng phất được Nữ Oa thiên vị.
Thấy Hề Nịnh không nói lời nào, Lạc Yếm nhấc mắt lên lười nhác nhìn cô, “Choáng váng?”
“Không.” Hề Nịnh lấy lại tinh thần, bất động co rụt lại.
Cô nhìn khung cảnh xung quang, chắc là phòng y tế của trường học.
Lạc Yếm từ trên ghế đứng dậy, chân dài đứng trước giường cô, từ trên cao nhìn xuống.
Hề Nịnh bị nhìn, một trận hoảng hốt, cô cố nén sợ hãi nhỏ giọng hỏi: “Sao…… Làm sao vậy?”
Lạc Yếm nhìn cô gái như tiểu bạch thỏ bị kinh hách hận không thể chui vào trong chăn, anh nhíu mày lại, “Tỉnh rồi thì tránh ra, tôi muốn ngủ trưa.”
Hề Nịnh: “?”
Cô còn chưa hồi phục lại tinh thần sau khi biết chàng trai này học cùng trường với cô, liền lâm vào một trận khϊếp sợ khác.
Người này có lương tâm không? Cô ngất xỉu vừa mới tỉnh lại!
“Nhanh lên, tôi buồn ngủ muốn chết rồi.” Lạc Yếm đã ngáp vài cái, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Không hổ là soái ca, ngáp cũng đẹp trai như vậy.
Hề Nịnh trứng không chọi được đá, chỉ có thể đáng thương xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, lộ ra cổ tay mảnh khảnh ở bên ngoài, chỉ cần Lạc Yếm dùng một tay cũng có thể bẻ gãy.
Lạc Yếm nhìn chằm chằm cổ tay của cô trong chốc lát, đột nhiên cười một tiếng.
“Tôi nhớ.”
Lạc Yếm khẽ nhướng mày, “Cô là cô gái trong ngõ nhỏ tối hôm qua, vận khí không tồi, lại gặp được tôi.”
Hề Nịnh đang cúi đầu tìm đôi giày của mình, nghe vậy thiếu chút nữa ngã xuống đất.
“Không phải tôi.” Hề Nịnh lập tức phản bác.
“Tôi không cho rằng sẽ có người thứ hai có vết sẹo ở đây.” Lạc Yếm một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc túm lấy tay cô, bàn tay có chút lạnh ấn lên mu bàn tay cô.
Chỗ đó có một vết sẹo lâu năm vẫn còn rõ.
Hề Nịnh muốn rút tay về, nhưng chàng trai rõ ràng không dùng lực, lại giống như kìm sắt không rút ra được.
Cô thật sự không nói nên lời.
Sao có thể có người không nhớ rõ mặt cô, lại đem vết sẹo trên tay cô nhớ rõ ràng như vậy.
Còn nhìn sẹo để nhận biết người!
Lạc Yếm nhìn cô giãy giụa thì không kiên nhẫn, anh trực tiếp đẩy cô xuống giường.
Thân hình chàng trai cao lớn mang theo bức bách bao phủ lên người cô, hơi thở nam tính lạnh lẽo lượn lờ trên chóp mũi cô.
Hề Nịnh sợ ngây người.
“Anh muốn làm gì!?”
Tay phải của Hề Nịnh bị giữ chặt, chỉ có thể dùng tay trái đẩy người anh, hai chân đá lung tung.
Hề Nịnh lần đầu tiên gần gũi như vậy với một người con trai, dưỡng khí xung quanh phảng phất không đủ dùng, trái tim đập thình thịch.
Lạc Yếm đè lên người cô, một chân đặt ở bên cạnh người cô.
Bị hai chân cô giãy giụa lung tung như vậy, còn chưa kịp né tránh, dươиɠ ѵậŧ dưới thân đã bị đầu gối của cô chạm vào.
“Tê……” Lạc Yếm hít một ngụm khí lạnh, hạ thân đau đớn làm anh bộc phát cảm xúc cuồng bạo.
Một tay anh đem đôi tay của Hề Nịnh đè lên gối, đầu gối trực tiếp đẩy hai chân đang khép chặt của cô ra, thẳng tắp đến địa phương xấu hổ. ,
“A anh……” Khuôn mặt nhỏ của Hề Nịnh nháy mắt đỏ bừng, một đường đến tận tai.
Hiện tại cô chỉ động một cái, là có thể cảm nhận được đầu gối chạm vào hạ thân của mình.
Hề Nịnh bị bắt nạt, nước mắt lưng tròng, cắn răng hung tợn mắng anh, “Anh có bệnh sao!”
Nếu là lúc trước, Hề Nịnh tuyệt đối không có cái lá gan kia, nhưng con thỏ nóng nảy vội vàng cắn người, cô thật sự khó thở.
Lạc Yếm bị mắng cũng không giận, rũ mắt nhìn cô gái dưới thân.
Dáng người mảnh khảnh, bởi vì tay bị anh áp lêи đỉиɦ đầu, vạt áo bị kéo lên, lộ ra vòng eo trắng nõn.
Lạc Yếm nhìn một lát, một cánh tay anh có thể quấn lấy eo cô, cảm xúc bạo ngược lập tức tiêu tan.
Có lẽ bởi vì cấm dục quá lâu, anh đột nhiên đối với cơ thể này có hứng thú.
Lạc Yếm thong thả ung dung kéo vạt áo Hề Nịnh lên, nhìn về phía trước, khẽ cười một tiếng, “Eo rất nhỏ, cũng không biết ngực lớn bao nhiêu.”
Đồng tử của Hề Nịnh đột nhiên co chặt, bàn tay lạnh băng của Lạc Yếm chạm vào trong quần áo cô.