Chương 52: ...Ai?

Tính cách Lạc Yếm ở trong mắt những người khác, có thể chắc chắn nói là kẻ điên.

Thật không dám giấu giếm, Hề Nịnh cũng cảm thấy như vậy, một chàng trai có thể ngủ với em gái của mình, ngoại trừ hai chữ ‘ kẻ điên ’ cũng không thể dùng từ khác hình dung.

Nhưng Hề Nịnh cũng biết, Lạc Yếm sẽ không thèm để ý ánh mắt của người khác.

Anh không phải kiểu người liếc mắt một cái liền khó chịu muốn đánh người ta, mà là có người thật sự đến trước mặt mắng mỏ anh mới động thủ.

Một cô gái bình thường đeo kính cận, dịu dàng như Tề Văn Quân, cho Hề Nịnh một trăm cái cái não cô cũng không nghĩ đến Lạc Yếm sẽ chủ động trêu chọc cô ta.

Trừ phi, cô ta làm gì đó với Lạc Yếm.

Kết hợp với việc lúc trước Tề Văn Quân chủ động tiếp cận cô dò hỏi về Lạc Yếm, hỏi quan hệ trong tối ngoài sáng của hai người, ánh mắt Hề Nịnh nhìn cô ta dần dần thay đổi.

Hề Nịnh không phải ngốc bạch ngọt bẩm sinh, cái gì cũng không hiểu, ngược lại, từ nhỏ không có cha mẹ, cô đối với các loại quan hệ luôn mẫn cảm.

Tề Văn Quân lúc trước tiếp cận cô, phỏng chừng muốn ôm cô đến gần Lạc Yếm, có thể mượn cơ hội tiếp cận gần hơn với Lạc Yếm.

Hề Nịnh có chút buồn bực, biết người bạn quen một tuần này cố tình tiếp cận mình, mặc cho là ai cũng đều không vui vẻ.

Càng làm cho cô khó chịu, người này làm cả lớp bắt đầu cô lập cô.

Tề Văn Quân nhìn ánh mắt của cô giống như dò xét, trong lòng run lên, giả vờ ủy khuất nói: “Cho dù cậu nhìn tớ như vậy, tớ cũng không thể cùng cậu nói chuyện.”

Hề Nịnh dời mắt, quyết định tạm thời không tranh luận với bọn họ.

Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lạc Yếm, hẹn anh gặp nhau lúc buổi trưa hôm nay.

Lạc Yếm gần như trả lời trong một giây: 【 Cùng nhau ăn cơm 】

Hề Nịnh do dự một chút, lần trước ở quán ăn bị anh cầm tay giúp anh tự sướиɠ, một màn này đối với ký ức của cô vẫn còn mới mẻ, cô suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời: 【 em muốn cơm gà hầm nấm.】

Cửa hàng kia không có phòng bao, Lạc Yếm muốn làm gì cũng không thể.

Lạc Yếm rất nhanh đã trả lời: 【 được 】

Thời gian buổi sáng cứ như vậy trôi qua.

Đương nhiên đến giờ ăn trưa Hề Nịnh cũng sẽ không chờ Tề Văn Quân, cô nhìn đối phương một bộ dáng ủy khất trông có vẻ giống như người đáng thương nhất thế giới này thì tức giận.

Hề Nịnh hoàn toàn không có phát hiện, cô đã theo bản năng đứng về phía Lạc Yếm.

Lạc Yếm ở cổng trường, rất dễ thấy.

Vốn dĩ ở trường học muốn cùng anh duy trì khoảng cách, vòng đi vòng lại vẫn không thể làm được, khắp nơi đều có tin đồn, cũng không nhất định phải che giấu.

Tầm mắt bạn học xung quanh dừng ở trên người, Lạc Yếm chớp mắt một cái, sau khi nhìn thấy cô đến càng thêm kích động, hiện trường có cảm giác ăn bát quái.

Hề Nịnh làm lơ những ánh mắt của người khác, cô đứng bên cạnh Lạc Yếm đang cúi đầu nhìn điện thoại, ngẩng đầu nói : “Đi thôi.”

Lạc Yếm:?

Anh vốn tưởng rằng Hề Nịnh nhìn thấy anh sẽ gửi tin nhắn bảo anh đi vào trong quán chờ, nhưng không ngờ tới cô lại chủ động đến đây.

Trong giờ ăn trưa, cổng trường người đến người đi, không đếm được bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm bọn họ, nếu cô làm như vậy, buổi sáng xuống xe trước không phải không còn ý nghĩa gì sao?

Tâm tư Lạc Yếm quay cuồng, rũ mắt nhìn Hề Nịnh trong chốc lát, rất nhanh đoán được có chuyện gì đó xảy ra.

Anh không vội vã hỏi, nhấc chân đi theo sau Hề Nịnh đến chỗ ăn cơm.

Đối diện trường học có một con phố ẩm thực, cái gì cũng có, bởi vì là đồ cho học sinh ăn, cho nên hều hết các quán đều tương đối sạch sẽ.

Dù sao, học sinh ăn bị đau bụng, xui xẻ vẫn là bọn họ.

Gà hầm nấm ở đây có ba quán ăn, mỗi quán đều có thương hiệu khác nhau.

Hề Nịnh thật ra cũng không phân biệt được ba quán này có gì khác nhau, chỉ là bởi vì lúc trước cô đi ngang qua nơi này, ngửi mùi rất thơm, vẫn luôn có chút thèm cái này.

Tùy tiện tìm một quán ăn còn chỗ trống, bộ dáng xuất chúng của hai người lập tức hấp dẫn sự chú ý của người trong tiệm.

“Hoan nghênh đến Quang Lâm, bạn có thể gọi những thứ bạn muốn ăn trong thực đơn.” Một chú đứng ở trước quầy thu ngân đội chiếc mũ màu đỏ hét lên.

Sau khi hai người gọi mỗi người một phần gà hầm nấm, đi đến vị trí còn trống rồi ngồi xuống.

Vẻ ngoài nổi bật của bọn họ trong một đám bạn học khác ở trong tiệm không khác gì một bức tranh.

Lạc Yếm chống cằm, một ngón tay thon dài ngẫu nhiên gõ lên mặt bàn

Ánh mắt của những người xung quanh từ lâu anh đã miễn dịch, anh nhấc mí mắt lười biếng nhìn về phía Hề Nịnh, chờ cô lên tiếng.

Hề Nịnh ấp ủ một lúc, lựa chọn uyển chuyển hỏi: “Tề Văn Quân làm cái gì với anh sao?”

Lạc Yếm:…..

Ai?