Chương 16: Tôi không thích nhất chính là xin tha

Hề Nịnh bị người đàn ông lôi kéo cánh tay, giãy giụa một chút cũng không thoát được.

Cơ thể của cô thật sự không còn sức lực, cả người khô nóng, hiện tại cô muốn dán lên địa phương lạnh lẽo.

Hai chân Hề Nịnh có chút nhũn ra, không chờ cô ngồi trên mặt đất, người đàn ông tóc nâu trực tiếp khiêng cô lên vai.

Người đàn ông tóc nâu tên Dư Hòe Tinh, ở chỗ này là bạn của Lạc Yếm, sức lực cơ thể rất lớn, cũng rất tuấn tú, lịch sự.

Chẳng qua trước kia bị hắn khiêng đều là đàn ông, khiêng phụ nữa vẫn là lần đầu tiên.

Ôm không dám ôm, cho dù người phụ nữ này thanh thuần động lòng người, Dư Hòe Tinh cũng không dám ôm.

Đây chính là người của Lạc thiếu.

Nhưng nói tiếp, cô gái này rốt cuộc là ai?

Lạc thiếu ở câu lạc bộ giải trí này chơi lâu như vậy, có khi nào mang phụ nữa vào phòng anh, cho dù là ‘ công chúa ’ ở nơi này, Lạc thiếu cũng không muốn chạm vào dù chỉ một cái, thói ở sạch muốn chết.

Nhưng vừa rồi, tay cô gái này đã duỗi vào trong quần áo của anh, Lạc thiếu thế nhưng không dao động!

Nội tâm Dư Hòe Tinh chấn động không thể dùng ngôn ngữ diễn tả.

“Buông.... Buông ra.....”

Trên người Dư Hòe Tinh mặc áo sơmi, còn mang theo mùi nước hoa của đàn ông, cũng không khó ngửi, thậm chí còn rất có mị lực, nhưng Hề Nịnh ngửi lại có chút khó chịu.

Tay Hề Nịnh lung tung đặt ở sau lưng người đàn ông, móng tay một chút cũng không lưu tình, Dư Hòe Tinh hét thảm một tiếng.

“Đau đau đau....” Khuôn mặt đẹp trai của Dư Hòe Tinh biến sắc, “Phụ nữ ở trên giường lão tử còn không dám cào lão tử, em thế nhưng....”

Hề Nịnh không nghe lời hắn nói, tay chân chỉ biết đá lung tung.

Từ tầng VIP đến phòng Lạc Yếm, một đoạn đường ngắn ngủi, cả người Dư Hòe Tinh đầy thương tích, mới mấy phút, hắn đem cả đời này chữa khỏi.

Sau khi ném Hề Nịnh vào phòng, Dư Hòe Tinh thậm chí không kịp nhìn bộ dáng hiện tại của cô, liền sốt ruột hoảng hốt đem cửa đóng lại.

“Tê.....”

Dư Hòe Tinh sờ soạng phía sau lưng một phen, hít một ngụm khí lạnh.

Quần áo có một vết rách, trách không được lại đau như vậy, sợ là dùng hết sức lực.

Không hổ là người Lạc thiếu nhìn trúng, quả nhiên độc đáo.

Dư Hòe Tinh ở trong lòng đối với Lạc Yếm kính nể lại cao thêm một tầng.

Suy nghĩ trong chốc lát, điện thoại liền vang lên.

Sau khi nghe điện thoại, bên trong truyền đến âm thanh của người đàn ông đầu tấc, “Ở tầng 3, phòng bao 304, Lạc thiếu muốn gϊếŧ người.”

“Ngọa tào vậy cậu mau ngăn lại.” Dư Hòe Tinh bất chấp áo sơ mi bị rách sau lưng, vội vàng ấn thang máy đi xuống, “Mạnh Đằng, cậu có phải không muốn cản đúng không?”

Mạnh Đằng trầm mặc sau hai giây, cười khẽ một tiếng.

Dư Hòe Tinh:.....

Cậu quả nhiên không muốn ngăn cản.

Chờ Dư Hòe Tinh vội vàng đi xuống, phòng bao 304 đã có thể dùng một chữ ‘ thảm ’ để hình dung.

Bên ngoài phòng bao bởi vì động tĩnh quá lớn, mọi người bị hấp dẫn đến xem náo nhiệt, trong tầm mắt mọi người ở đây, Lạc Yếm tràn ngập đáng sợ, tay cầm vỏ chai rượu, một chút lại một chút đập lên người đàn ông nằm trên mặt đất.

Giống như mèo bắt được chuột, mỗi lần người đàn ông tránh được, trên mặt đất sẽ đầy manh vụn vỡ thủy tinh.

Thời điểm Dư Hòe Tinh tiến vào, nhất thời không tìm thấy nơi có thể đặt chân.

Mạnh Đằng cùng mấy người đàn ông khác, lòng bàn chân đều phân biệt dẫm lên gáy bọn họ, đem mặt hướng tới mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất.

“Đau không?” Mạnh Đằng vừa hỏi, lòng bàn chân còn dùng sức.

Trong phòng bao tràn ngập tiếng mấy người đàn ông trung niên kêu thảm thiết cùng xin tha, nếu Dư Hòe Tinh không nghe sai, khả năng còn có mùi nướ© ŧıểυ của người bị dọa tiểu ra quần.

Lạc Yếm thấy hắn tới, cũng không hỏi đưa Hề Nịnh lên chưa, chỉ tùy ý cầm chen rượu ném cho hắn, nói: “Cái ly này có dấu môi, đi tra xem bên trong có thuốc hay không.”

Người đàn ông bị dẫm lên tức khắc giây giụa, “Các người dựa vào chứng cứ gì mà vọt vào đây đánh chúng tôi, camera theo dõi cô ta lúc đi ra ngoài không phải vẫn bình thường sao! Dựa vào cái gì nói chúng tôi làm, còn có pháp luật hay không!”

Dư Hòe Tinh tiếp nhận cái ly, gọi điện thoại, tìm người đến đây đem đáy ly còn dư lại một chút tra thành phần.

Sau đó nhìn về phía Lạc Yếm, “Lạc thiếu, nếu không bảo anh Tiêu trực tiếp mang mấy người này đi giam mấy ngày.”

Anh Tiêu đến từ đội cảnh sát hình sự ở Thương Thành, bọn họ không rõ chức vị lắm, nhưng khẳng định không thấp.

Lạc Yếm cúi đầu, nhìn vẻ mặt không phục của người đàn ông, khóe miệng gợi lên một nụ cười, “Vậy không thú vị, quá tiện nghi cho bọn họ.”

Anh dẫm lên mảnh thủy tinh nhỏ ngồi lên sô pha, châm điếu thuốc, phun ra sương khói lượn lờ che hơn nửa khuôn mặt của anh, cho nên mọi người không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Nhưng âm thanh nói nhỏ lại rõ ràng giống như ác ma quanh quẩn ở bên tai bọn họ, “Mang vợ con của bọn họ tới đây.”

Người đàn ông vốn không phục lập tức trở nên luống cuống, “Mày làm gì! Mày muốn bắt cóc con tao sao?”

Mấy người đàn ông khác bị dẫm lên cung không nhịn nổi nữa, khuôn mặt cơ hồ đã đầy máu, nói không rõ ràng: “Chúng tôi cái gì cũng nói….Buông tha cho bọn nhỏ, đừng mang bọn nhỏ đến đây...”

Lạc Yếm khẽ nhướng mày, “Đây là đang cầu xin tôi?”

Anh cười, “Đáng tiếc, thứ tôi không thích nhất, chính là xin tha.”