Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tính Xấu Quyển Dưỡng

Chương 113: Tụ hội

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Hề Nịnh đến ký túc xá, bạn cùng phòng còn chưa có tới.

Cô đánh giá căn phòng đôi bên trong, giống với cách bài trí của khách sạn, chỉ là nó được chia thành hai phần, một bên là tủ quần áo, một bên là bàn học, thậm chí còn có tấm rèm ngăn cách hai chiếc giường.

So với trong tưởng tượng còn tốt hơn.

Chùa Ký ở trong ký túc xá chỉ huy hai người giúp việc mang toàn bộ quần áo treo lên, một nửa chiếc tủ đựng quần áo đã bị nhét chặt, liếc mắt nhìn qua chỉ còn lại một nửa phần còn trống.

“Phần còn lại tôi tự mình thu dọn là được rồi.” Hề Nịnh thấy người giúp việc đến cái qυầи ɭóŧ cũng không muốn buông tha, vội vàng duỗi tay ngăn cản bọn họ.

Chùa Ký nhìn giường cùng tủ quần áo đã được dọn dẹp, vừa lòng gật đầu, nói: “Cô chủ nhỏ nếu có yêu cầu gì thì lập tức nói với tôi, tôi sẽ ở lại Bắc Kinh hai ngày rồi mới trở về.”

Hề Nịnh cảm nhận được Chùa Ký đặc biệt muốn bảo về mình, “.....”

“Được rồi.”

Phản kháng vô dụng, cho nên cũng tùy theo ý Chùa Ký.

Sau khi tiễn mấy người Chùa Ký đi, Hề Nịnh đem mấy thứ còn dư lại ở trong hành lý bày biện thật tốt, làm xong tất cả đã 5 giờ chiều.

Cô hẹn Từ Gia Tuệ ở một tiệm lẩu lúc 6 giờ, thời gian hiện tại vừa lúc thích hợp.

Vừa rồi ở trên xe có thêm Wechat Ôn Phái, sau khi cô nhắn gửi địa điểm vào thời gian, chính mình tự gọi xe đi qua trước.

Sau khi tới tiệm lẩu, Từ Gia Tuệ và những người khác đã tới.

Mấy cô gái vẫn vô tư hoạt bát như cũ, biến hóa lớn nhất trong số bọn họ là Dương Quyển, lớp 12 chỉ cao 1m70, vậy mà sau hai năm đã cao hơn 1m80.

Dương Quyển còn cao hơn Hề Nịnh nửa cái đầu ngay cả khi cô đi giày cao gót.

“Chà chị dâu~” Dương Quyển ở cửa tiệm ăn kem, nhìn thấy cô đến là người đầu tiên mỉm cười chào cô.

Bước chân Hề Nịnh dừng lại một chút, trong nháy mắt kia, phảng phất thấy được lần đầu tiên Lạc Yếm đưa cô đến gặp bọn họ, lúc ấy cũng là một câu ‘ chào chị dâu ’ này.

“Đã lâu không gặp.” Hề Nịnh cười chào hỏi.

“Chị dâu càng ngày càng xinh đẹp, chờ Lạc ca trở về phỏng chừng hận không thể đem chị buộc ở lưng quần, để chị không thể đi đâu.” Dương Quyển khuấy động bầu không khí, nói mấy câu đã khiến mọi người bật cười.

“Đi vào trước đi, còn có một người nữa chưa tới, chắn chắn mọi người biết, hoàng tử vườn trường Ôn Phái.” Hề Nịnh vừa nói vừa đi vào trong tiệm.

Đổng Mạc suy nghĩ rồi gật đầu, “Có ấn tượng, lúc trước cùng Lạc ca đánh nhau.”

“Hai người học cùng trường?” Song Phi Hàng hỏi.

“Đúng vậy, buổi chiều tình cờ gặp, không ngại nhiều thêm một người chứ?” Hề Nịnh lúc này mới nhớ tới, cô không nói trước với bọn họ Ôn Phái sẽ đến.

May mắn thay, vài người đều có tính tự quen thuộc, cho dù cô mang thêm người chưa từng gặp họ cũng không ngại.

Dương Quyển nhớ rõ Hề Nịnh không thể ăn cay, thuần thục gọi một nồi lẩu uyên ương.

“Thả lỏng một chút, hôm nay tớ mời.” Hề Nịnh từ trong túi móc ra một chiếc thẻ, nói, “Quẹt tiền của Lạc Yếm!”

Mọi người lập tức hoan hô.

Thời điểm Ôn Phái đến bọn họ vừa mới gọi xong đồ ăn, “Xin lỗi đã đến muộn.”

Dương Quyển vẫy vẫy tay, quen thuộc nói: “Không có việc gì, chờ lát nữa tự phạt ba ly.”

Ôn Phái mỉm cười ngồi xuống ghế, vui vẻ uống ba ly bia.

Những người vui vẻ luôn dễ dàng hòa vào không khí, sau khi nước sôi mọi người bắt đầu trò chuyện.

Tốt nghiệp nhiều năm như vậy, mọi người lại tụ họp với nhau cũng không dễ dàng, cuối cùng Dương Quyển uống say bị Đổng Mạc cùng Song Phi Hàng đưa về.

Lúc gần đi còn vẫn luôn ồn ào, chờ Lạc ca trở về, không say không về!

Hề Nịnh cười nói có thể.

Chờ Từ Gia Tuệ cũng lên xe, Hề Nịnh mới cùng Ôn Phái gọi xe trở về trường học.

Hai người ở trên đường cũng không nói lời nào, tới cổng trường Ôn Phái vẫy tay với cô, “Đỡ có lời đồn tai tiếng, anh không tiễn em được.”

Hề Nịnh mím môi cười một tiếng, nói: “Mị lực của hoàng tử vườn trường năm đó không hề giảm xuống nha.”

Ôn Phái đối với chữ ‘ hoàng tử vườn trường ’ sắp bị PTSD, cười khổ lắc đầu, “Anh sợ Lạc Yếm về nước biết anh cùng em có tai tiếng, lại đến đánh anh một trận.

Hề Nịnh tưởng tượng, đừng nói, thật sự có khả năng đó.

Sau khi hai người tách ra ở cổng trường, Hề Nịnh nhìn chỉ còn lại bóng lưng của mình, cô cong môi nở nụ cười có chút cô đơn.

Nhớ anh trai.
« Chương TrướcChương Tiếp »