Chương 69: Gặp mặt

Lâm Bình thành tuy không náo nhiệt bằng Côn thành và Tây Mãn thành, nhưng

không thua kém gì Thiết Châu thành, thậm chí dân số còn đông hơn một chút,

nhóm Tạ Tinh đi trên con phố náo nhiệt nhất của Lâm Bình thành cũng không ai

để ý đến

“Tạ Sương muội muội, muội dẫn chúng ta đi tiệm cơm lớn nhất Lâm Bình, hôm nay

huynh mời mọi người một bữa" Tạ Tinh hiện tại tâm trạng rất tốt

“Được thôi, chúng ta đi tiệm cơm lớn nhất Lâm Bình, ở đó có nhiều món ăn ngon

nhất cũng mắc nhất. Tuy muội chưa đi chỗ đó ăn thử nhưng nghe nói qua rồi,

muội cũng muốn đến chỗ đó” Tạ Sương đương nhiên biết Tạ Tinh rất giàu, chỉ cần

một viên đan dược cũng đủ cho họ ăn ở tiệm cơm cả ngày rồi

Trong lòng Tạ Tinh có một cảm giác khó chịu không nói lên lời, Tạ Sưỡng cũng

là con cháu của một gia tộc lớn, ngay cả một tiệm cơm ở bản địa cũng chưa

từngr ăn qua, thật là bi thảm

“Dư tỷ, bây giờ đệ có rất nhiều tiền” Tạ Tinh nói chuyện bằng giọng điệu của

phú hộ

“Vậy đệ cũng đi ăn với Tinh ca” Hạ Linh liền cười, đồng ý với Tạ Sương

tiệm cơm lớn nhất Lâm Bình tên "Lâm Bình Đệ Nhất Lâu", cũng là tiệm cơm mắc

nhất ở đây, địa điểm ăn uống của người có tiền, còn đối với người nghèo thì

phải làm việc 10 năm may ra mới đủ tiền để đến đây ăn một bữa

Ma61y người Tạ Tinh đi đến trước cửa tiệm cơm, liền có người tiếp đón

“Là ngươi” Tạ Tinh nhìn người thiếu nữ đứng trước cửa thì ngạc nhiên, cậu

không nghĩ Ninh Ngưng lại ở đây. Cô ta không phải đang tham gia Hội chợ ở Côn

thành sao?

“Ngươi là ai?” người thiếu nữ thấy Tạ Tinh có chút thất thần, chủ động hỏi,

nhưng nhìn thấy Tạ Dư và Tạ Sương. Sắc mặt có chút khó chịu

Tạ Tinh cười, đúng là một cô gái được nhiều người theo đuổi, nhanh như vậy đã

không nhận ra cậu, nếu như người khác không nhớ cậu thì cũng không có gì lạ,

nhưng mà cậu và Ninh Ngưng mới có 1 năm không gặp, vậy mà cô ta đã quên cậu

rồi

“Đi thôi, tiểu Tinh, chúng ta vào thôi” Tạ Dư cười với người thiếu nữ, liền

kéo Tạ Tinh đi vào

“Đợi chút, tiểu Tinh? Ngươi là Tạ Tinh? Là Tạ gia Tạ Khê, bài thơ "Uyên nhiên

hồi thủ, Ngạ nhân thủ tại đài hỏa lan san" là ngươi viết?” Người thiếu nữ hình

như hiểu ra, ngạc nhiên bước lên ngăn cản Tạ Tinh lại

Tạ Tinh nhìn vào vòng một của cô, thầm nghĩ, cô gái này uống thuốc tăng trưởng

vòng một hay sao? Hình như vòng một lại to hơn lúc trước

Thấy Tạ Tinh nhìn vào ngực mình, thiếu nữ lập tức xấu hổ, đang lúc muốn nói

chuyện, thấy được biểu tình của Tạ Tinh liền khó chịu

Là ta viết thì liên quan gì đến cô, xin nhường đường giùm cho” Tạ Tinh liền

nói

Người thiếu nữ sắc mặt có chút trắng bệt, thân là con gái chủ động hỏi thăm

lại bị đối xử như thế liền khó chịu

“Tiểu Tinh, đệ sao lại nói chuyện với Ninh Tuyên như thế, xin lỗi, Ninh Tuyên,

tiểu Tinh vừa mới về, có thể tưởng cô là Ninh Ngưng, cô đừng để ý” Tạ Dư liền

nói

Người thiếu nữ hình như hiểu ra, cười cười: “Ta không sao, Dư tỷ, mọi người đi

ăn cơm sao?”

“Đúng vậy, chúng ta vào ăn cơm. Cô có muốn đi cùng không” Tạ Dư cười, nhìn

Ninh Tuyên và người thiếu nữ đứng cạnh cô ta

“Được thôi, chỉ là...” Ninh Tuyên nhìn Tạ Tinh

Tạ Dư liền bất ngờ, cô chỉ là khách khí mới nói thế, không ngờ Ninh Tuyên lại

đồng ý

Tạ Tinh xấu hổ: “được thôi, cùng đi đi, ta mời” cậu không ngờ Ninh Tuyên và

Ninh Ngưng lại giống nhau như vậy, thì ra cậu nhận lầm người. Bây giờ để ý kỹ

thì ngực của Ninh Tuyên lớn hơn Ninh Ngưng một chút và cũng cao hơn một chút

Tuy biết là Ninh Tuyên và Ninh Ngưng có quan hệ với nhau, nhưng mà Tạ Tinh là

một người ân oán rõ ràng, cậu biết chuyện này không liên quan đến Ninh Tuyên,

mà ban nãy cậy có phần quá đáng, Ninh Tuyên muốn đi chung thì cùng nhau ăn

thôi

Bữa cơm cực kỳ sang trọng, những món mà Tạ Tinh gọi toàn những món ăn cao cấp,

một bữa cơm phải mất một hai trăm lượng vàng

Tạ Dư tuy không nói gì, nhưng cô rất lo lắng cho Tạ Tinh, cô sợ những món ăn

này hơi đắt. Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này do có người ngoài ở

đây, Tạ Tinh liền nói: “Dư tỷ, tỷ không cần ngại, bây giờ đệ rất giàu, ngoài

tiền ra, cái gì cũng không có”

“Ngoài tiền ra, cái gì cũng không có” Ninh Tuyên lặp lại câu nói đó, hình như

cảm thấy rất khó hiểu, nhưng lại rất dễ hiểu, vừa nhìn Tạ Tinh vừa suy nghĩ

Đồ ăn đã dọn ra, Tạ Tinh mời rượu mọi người và nói với Ninh Tuyên: “Ninh

Tuyên, ta kính cô một ly, lúc nãy ta đã nhận nhầm người, cô đừng có để ý, à,

cô giới thiệu cho mọi người biết mỹ nữ bên cạnh được không”

Ninh Tuyên ngây người, cô đã từng gặp qua người thẳng thắn nhưng chưa thấy ai

lại thẳng quá mức như Tạ Tinh: “không vấn về, chuyện lúc trước là muội muội

của ta không đúng, ta thay muội ấy xin lỗi, vị này là bằng hữu của ta Cốc

Tịnh. Cô ấy cũng ngưỡng mộ đệ, nên muốn hỏi đệ mấy câu, Tịnh nhi, hôm nay gặp

Tạ Tinh rồi, sao không nói gì đi"

Người thiếu nữ kế bên Ninh Tuyên liền nói: “Tịnh nhi cũng mời Tạ Tinh đại ca

một ly”

Nói xong cô uống hết ly rượu, đỏ mặt, Ninh Tuyên liền bảo cô uống chậm thôi

Tạ Tinh cười: “được, cạn ly” liền uống hết ly rượu rồi nói: “chuyện năm trước

đệ cũng quên rồi, nếu không phải hôm nay gặp Tuyên tỷ, nói không chừng đã quên

đi người đó”

Tạ Tinh cũng nói thật, nếu nhưng không phải gặp được Ninh Tuyên, cậu cũng

không nhớ ra Ninh Ngưng, Ninh Ngưng chỉ là vị khách qua đường trong cuộc đời

cậu mà thôi

“Xin lỗi, tỷ biết đệ bị oan. Thật ra lúc đó Ninh Ngưng cũng không biết, tỷ

cũng đã giải thích với Ninh Ngưng” Ninh Tuyên lại nói, trong mắt cô ẩn chứa sự

hối lỗi

“Không cần đâu, cố gắng quá cũng không tốt, đã lớn cả rồi, mỗi người cũng phải

chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm. Không cần thiết phải giải thích, sau

này nói không chừng không có cơ hội gặp mặt, hôm nay đồ ăn rất ngon, mọi người

ăn nhiều vào” Tạ Tinh cười, mấy chuyện thế này thật sự không cần nhớ

Ninh Ngưng có biết không cậu vốn không quan tâm

“Được rồi, Tạ Tinh đại ca, năm trước ở Thiết Châu thành huynh đã đọc mấy bài

thơ rất hay, huynh còn bài nào nữa không?” Cốc Tình liền nhìn thẳng vào Tạ

Tinh

Hạ Linh liền đồng ý

Tạ Tinh lắc đầu: “bây giờ huynh cũng không để ý mấy thứ đó nữa, lúc đó là

không còn cách nào khác mới làm thơ, bây giờ ăn uống no đủ rồi... xin lỗi, Cốc

Tình … A, hay là gọi muội là mỹ nữ muội muội được rồi”

Thấy Tạ Tinh không muốn làm thơ, tuy tiếc, nhưng mọi người cũng không nói gì.

Lại rất khâm phục kỹ năng đánh trống lãng của Tạ Tinh

Khi Ninh Tuyên nhắc đến chuyện của Ninh Ngưng, cũng bị Tạ Tinh đánh trống lãng

Đột nhiên bên ngoài tiệm cơm có tiếng ồn ào, rất nhiều người đi qua xem. Tạ

Tinh dùng thần thức dò xét, hóa ra là có người bán một cây côn gia truyền, giá

cả rất cao, lên đến 300 lượng vàng, mọi người nhìn thấy liền đi qua xem

Tạ Tinh cười, đột nhiên nhớ đến câu chuyện Dương Chí bán đao, vì tiền mà mất

đi phong độ của một nam tử hán. Nhưng khi thấy được cây côn liền bất ngờ