“Hai con tiện nhân, ai cho phép chúng mày trốn ra khỏi Tạ gia, nhanh đi vào
chịu phạt...” Tạ Sương dẫn mấy người đi vào cửa Tạ gia, liền nghe một tiếng
hét chói tai từ phía sao
Tạ Tinh nhìn qua, là một quản gia khoảng bốn mươi tuổi, nhìn là biết y là
người cao ngạo
Tạ Tinh chưa lên tiếng, Hạ Linh liền nói: “Thượng Quan quản sự, chuyện này
không thể trách được tiểu Hà và Yến Thu, ta tận mắt thấy người của Quan gia
chặn bắt hai nàng, thậm chí cả Phúc bá cũng bị gϊếŧ...”
Người quản gia trung niên nhìn Hạ Linh rồi nói: “Hạ công tử, ta biết phụ thân
cậu là Hạ Thường Dung đại nhân, nhưng cậu muốn xen vào chuyện của Tạ gia thì
cậu không có quyền”
Hạ Linh sắc mặt đỏ lên, liền nói: “cái gì gọi là nhiều chuyện? Đừng nói hai
người họ, ngay cả ta cũng xém bị người của Quan gia gϊếŧ, không lẽ là do nhiều
chuyện sao?”
“À, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy, Hạ công tử, Quan gia của ta
lúc nào lại đi gϊếŧ cậu, nếu như người của Quan gia muốn gϊếŧ cậu, cậu còn có
thể đứng đây sao?” một vị công tử từ phía sau người quản gia trung niên bước
ra, trong tay cầm một cây quạt giấy
Tạ Tinh không ngờ việc cậu tùy ý làm một cây quạt giấy lại khiến quạt giấy
thịnh hành như vậy
“Quan Long, ngươi đến đây để làm gì? Đây không phải là Quan gia” Tạ Sương đột
nhiên xông lên, chỉ thẳng vào người thanh niên bắt đầu mắng
Tạ Tinh nhìn qua, thì ra người này là Quan Long, là người đã ép cưới Dư tỷ
“Tạ Sương, cô nói cái gì, không nói tiếng nào đã đi ra ngoài mấy tháng trời,
còn không về chịu phạt, lại ở đây chỉ trích khách của Tạ gia, cô to gan lắm”
người quản gia vốn đang nóng giận Tạ Sương,thấy cô chỉ trích Quan Long, liền
nói
“Tạ Dư sao, ta không đợi được, hôm nay phải dẫn cô về, sao? Không lẽ còn đến
lượt một tiểu nha đầu của Tạ gia đến chỉ trích ta” Quan Long hống hách gấp
quạt lại, chỉ thẳng vào Tạ Sương
Người của Quan gia giở thói hống hách ở Tạ gia, thêm một người quản gia cũng
hống hách như vậy, Tạ Tinh không muốn nhìn nữa, liền bước lên nói với quản
gia: “ngươi là quản gia của Tạ gia, hay là trưởng lão của Quan gia?”
“Ngươi là ai? Cút ra. Ở đây là Tạ gia chưa đến lượt ngươi lên tiếng...” người
quản gia thấy Tạ Tinh không có tinh lực mà dám chỉ trích hắn, liền phẫn nộ trả
lời
“Thượng Quan quản gia, đây là Tạ Khê ca ca, lão lấy quyền gì mà nói chuyện
bằng cái giọng đó với huynh” Tạ Sương thấy quản gia không nhận ra Tạ Khê, phẫn
nộ nói, dù gì Tạ Khê cũng là trực hệ của Tạ gia, một người quản gia mà lại dám
chỉ trích
“À … khó trách dám nói chuyện như thế ở đây, thì ra là Khê thiếu gia được Hạ
đại nhân xem trọng, nhưng mà Khê thiếu gia, đừng có trách Thượng Quan ta không
nói cậu nghe, cho dù là hoàng thượng cũng không muốn gây chuyện với Quan gia,
cậu là một người không có tinh nguyên bị Tạ gia bỏ rơi thôi mà, tưởng mình
giỏi lắm sao?
Ta tưởng Tạ Sương đi đâu, thì ra là đi tìm về ngườu cứu viện này đây, haha...”
Thượng Quan quản gia đang cười đột nhiên im bặt, vì Tạ Tinh đã nắm chặt cổ của
hắn nâng lên
“Ưʍ...” Thượng Quan quản gia muốn nói gì đó, nhưng không nói ra được
Một quản gia mà dám hống hách như vậy, Tạ Tinh tuy không biết chuyện gì,nhưng
cậu chỉ cần dẫn Dư tỷ đi khỏi là được, những chuyện khác không quan tâm. rồi
tiện tay ném tên quản gia ra xa vài mét, nhân tiện bồi thêm một chiêu tinh đao
Quản gia trúng một đòn tinh đao, đầu lìa khỏi cổ
Tạ Tinh không hỏi tên quản gia bất kỳ điều gì mà trực tiếp gϊếŧ luôn. Quan
Long nhìn Tạ Tinh, lùi về mấy bước: “ngươi đừng có đi qua đây”
Tạ Tinh lại chém ra một đòn tinh đao, hai chân của Quan Long liền bị chặt đứt,
hắn gục xuống đất, ngất xỉu
Mấy người Hạ Linh cũng nhìn Tạ Tinh, họ không ngờ Tạ Tinh lại quả quyết như
vậy, ngay cả hỏi cũng không cần hỏi đã gϊếŧ luôn
Đột nhiên có nhiều tiếng bước chân vọng đến, một lát sau đi đến khoảng mười
mấy người
“A, Thiếu gia...” một người thị vệ chạy đến chỗ Quan Long, đỡ hắn lên
“Là ai, là ai dám gϊếŧ thiếu gia nhà ta” người thị vệ nói xong lập tức thấy
chân của thiếu gia hắn đã bị chém đứt
“À, Ngươi nói sai rồi, ta không có gϊếŧ hắn, chỉ là chém đứt cái chân không
nghe lời của hắn thôi, sao, không lẽ ngươi có ý kiến gì sao?” Tạ Tinh từ từ
nói
“Ngươi là ai, sao lại gϊếŧ thiếu gia nhà ta … Tạ tộc trưởng, còn chờ gì nữa
nhanh chóng bắt hung thủ lại, rồi đưa hắn về Quan gia chúng ta. Thiếu gia
chúng ta bị chặt đứt chân ở đây, Tạ gia các ngươi...” người thị vệ nói với
những người đứng phía sau
Một người già khoảng sáu mươi mấy tuổi bước ra, sắc mặt lập tức biến đổi. Tạ
Tinh có tí ấn tượng, người này chắc là tứ gia gia Tạ Kinh Thiên, cũng là gia
chủ của Tạ gia
“Ngươi là ai?” Tuy sắc mặt của ông biến đổi, nhưng cũng không quan tâm đến
những thị vệ của Quan gia, mà nhìn vào Tạ Tinh nói
Tạ Tinh chậm rãi nhìn Tạ Kinh Thiên, đừng nói cậu vốn không phải là Tạ Khê,
cho dù cậu còn là Tạ Khê, đối với Tạ Kinh Thiên cũng không có hảo cảm gì
Vốn gia chủ của Tạ gia là gia gia của Tạ Khê - Tạ Kinh Thành, Tạ Kinh Thành
chết, Tạ Kinh Thiên lên làm gia chủ. Nội tình tromg chuyện này, Tạ Tinh không
biết, chỉ biết là không đơn giản, nhưng Tạ Tinh cũng không muốn xen vào mấy
chuyện này. Thấy Tạ Tinh không có ý định trả lời, Tạ Kinh Thiên sắc mặt trở
nên khó coi
Tạ Sương bước lên nói: “Tứ gia gia, huynh ấy là Tạ Khê ca ca, bây giờ đã đổi
tên thành Tạ Tinh rồi. Cháu và Tạ Tinh ca ca từ Côn thành trở về, trên đường
gặp được Hà tỷ và Thu tỷ còn có Hạ Linh công tử bị vây gϊếŧ, Tạ Tinh ca ca cứu
được họ, nhưng Phúc bá lại bị người của Quan gia gϊếŧ rồi
Khi về đến nơi, Thượng Quan quản gia không cho Tạ Tinh ca ca vào, còn chỉ
trích Hạ Linh công tử, Quan Long muốn lập tức đưa Dư tỷ về, Tạ Tinh ca ca mới
gϊếŧ quản gia
Tạ Sương nhanh chóng nói rõ sự việc, Tạ Kinh Thiên mặc sắc biến động, lần nữa
nhìn vào Tạ Tinh: “ngươi là Tạ Tinh, là Tạ Tinh được hoàng thượng ban chỉ đi
tìm khắp nơi? Ngươi không có tinh nguyên sao lại gϊếŧ được Thượng Quan và Quan
Long?”
Tạ Tinh chậm rãi nói: “Gϊếŧ họ là chuyện của ta, hôm nay ta đến đây chỉ có một
chuyện, mang Dư tỷ đi, ngươi chỉ cần nói Dư tỷ đang ở đâu là được”
Tạ Kinh Thiên phẫn nộ, chỉ là một đứa cháu lại dám ăn nói như thế trước mặtlão
“Tạ Khê, ngươi nói cái gì? Sao có thể trước mặt gia gia mà nói chuyện như thế,
thật không có tôn ti trật tự gì cả, không lẽ được hoàng thượng trọng dụng là
có thể hống hách như vậy” một thanh niên bước ra nói
Người này Tạ Tinh cũng có tí ấn tượng, nhưng không nhớ nổi hắn là ai, mà hắn
gọi Tạ Kinh Thiên là gia gia, Tạ Tinh lập tức nhớ ra: “Tạ Kiến Hào, chuyện của
ta không cần ngươi quản, ngươi muốn lấy đi tước vị của ta cũng được, nhưng
đừng làm ta nổi nóng”
“Ngươi …” sắc mặt của Tạ Kiến Hào chuyển sang đỏ
“Hứ, nghiệp chướng, bắt lại rồi nói sau” Tạ Kinh Thiên thấy Tạ Tinh hống hách
như vậy, cuối cùng cũng không áp chế được nộ hỏa